Cửa nhanh chóng được
mở ra, Hà Quyết ngập ngừng nhìn cô: "Có chuyện gì vậy?"
"Thực xin lỗi,
em tới đây nói xin lỗi..."
Sắc mặt Hà Quyết trầm
xuống như nước, thấy cô hồi lâu cũng không trả lời, thật lâu sau, mới lạnh lùng
nói: "Em cảm thấy rất thú vị sao?"
"Em.. Xin lỗi,
vừa rồi tâm trạng của em không được tốt, không nói thật với anh là lỗi của
em."
"Vẫn luôn muốn
hỏi em " Trên mặt Hà Quyết lộ ra mấy phần đau khổ không thể nhìn thấy: “Em
có thật sự nghiêm túc xem anh là người yêu của em không?”
"Em…"
"Khi gặp chuyện,
phản ứng bản năng của em chính là giấu diếm, chẳng lẽ anh không đáng để cho em
tin tưởng hay sao?”
Kiều Noãn trầm mặc
một lúc: "Là do em không có cách nào quen được với sự thay đổi vai trò
này."
"Đã hơn một
năm rồi, em là chưa quen hay không muốn quen?"
Kiều Noãn khẽ giật
mình, không kìm được ngước mắt lên nhìn Hà Quyết. Nhưng lại thấy cậu nhíu chặt
lông mày lai, trong mắt tràn đầy đau lòng kìm nén. Cô đột nhiên cảm thấy trái
tim mình thắt lại, không hiểu sao muốn vươn tay ôm lấy Hà Quyết thật chặt.
Nhưng mà cô chỉ nắm chặt tay lại, thời thời khắc khắc cố gắng kiềm chế sự xúc động
này.
"Hà Quyết...
Chúng ta đừng cãi nhau nữa, cho dù ai thắng cũng không có ý nghĩa gì hết."
"Kiều Noãn,
công bằng mà nói, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc cãi nhau với em, em biết anh
không nỡ làm thế mà."
Cái mũi của Kiều
Noãn chua xót, cổ họng nghẹn lại một cục, suýt chút nữa thì nghẹn ngào.
“Xin lỗi mà, em hứa
sau này sẽ không như vậy nữa.” Cô rũ ánh mắt xuống.
“Anh cũng hy vọng
như vậy.” Giọng nói của Hà Quyết nghe giống như một tiếng thở dài, đôi mắt bình
tĩnh của cậu hiện rõ sự buồn bã sâu sắc.
"... Trước
tiên ăn tối đi."
"Anh muốn ở một
mình một lúc."
Kiều Noãn chỉ có thể
gật đầu, yên lặng lui về phía sau một bước. Khoảnh khắc cánh cửa phòng nhẹ
nhàng khép lại, trong lòng như cũng có thứ gì đó sụp đổ xuống.
Sau này sẽ không
như vậy nữa.
Bởi vì ở giữa bọn họ...
sẽ không có sau này.
Sau đó một tháng, mối
quan hệ giữa hai người gần như rơi xuống mức đóng băng, Kiều Noãn bận bàn giao
công việc và tăng ca, Hà Quyết thì bận tham gia các buổi họp lớp, hai người
cũng đều cảm thấy mê man đối với mối quan hệ này, tính ra thời gian ở riêng với
nhau cũng gần như rất ít khi.
Sau khi nhận được bức
ảnh từ mẹ Hà, Kiều Noãn đối với lời ăn tiếng nói hằng ngày với Hà Quyết trở nên
thận trọng. Chỉ cần vừa nghĩ đến không biết ở nơi nào đó có một cặp mắt đang
theo dõi nhất cử nhất động của mình, đã cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Cô chợt ra hiểu tại sao mẹ Hà lại có thể ngồi được vào vị trí như ngày hôm nay,
dứt khoát quyết đoán, không từ thủ đoạn, mà phẩm ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.