"Có á, mấy
ngày trước có gọi điện cho mẹ nói là cảm ơn con đã chăm sóc cho Tiểu Quyết, còn
nói rằng Tiểu Quyết thi tốt như vậy là nhờ có con... Tại sao đột nhiên lại hỏi
như vậy?"
Kiều Noãn khẽ lắc đầu:
"Không có gì đâu ạ, chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi."
Cô đóng cửa lại và
nằm xuống giường, cảm thấy rất mệt mỏi đến không chịu nổi.
Mẹ Hà chỉ uy hiếp
cô, coi như là đã nhân từ lắm rồi. Cô có thể lường trước được, nếu như cứ khăng
khăng làm mọi việc thì những bức hình kia sớm muộn gì cũng sẽ được gửi cho ba mẹ
cô.
Mẹ Kiều và ba Kiều
thật lòng đối xử với Hà Quyết như con ruột của mình, lại còn rất biết hơn mẹ Hà
lúc trước đã ra sức vì chuyện của nhà máy, nếu để cho bọn họ biết chuyện này… Hậu
quả sẽ không thể nào tưởng tượng được.
May mắn thay, mọi
thứ đã kết thúc rồi.
Không cần thời thời
khắc khắc lo lắng bị phát hiện, không cần tính toán thời gian còn lại không bao
lâu.
Kiều Noãn ở nhà thảnh
thơi mấy ngày, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, ăn cơm ba bữa đúng giờ. Trong lúc rảnh
rỗi sẽ ra đầu ngõ vừa nghe các bà cụ đóng đế giày vừa nói chuyện phiếm, chẳng
khác nào bước vào độ tuổi về hưu sớm.
Sáng sớm ngày 1
tháng 8, khi trời còn chưa sáng, Kiều Noãn xách vali lặng lẽ ra ngoài. Cô vô thức
không muốn để ba mẹ đưa tiễn mình, mặc dù biết sẽ khó tránh được mẹ Kiều sẽ
trách mắng cô.
Những ngày dài vào
mùa hè, lúc khoảng hơn năm giờ sáng bầu trời còn tờ mờ sáng. Buổi sáng nhiệt độ
không khí xuống thấp, Kiều Noãn chỉ mặc một chiếc áo phông và quần ngắn, vừa bước
ra khỏi hành lang cả người đã nổi da gà.
Mới vừa đi ra khỏi
ngõ đã thấy một người đứng trước mặt mình. Cậu đang ngồi dưới gốc cây ngô đồng,
trong ngực ôm một vật nhỏ đầy lông nhung.
Bước chân của Kiều
Noãn không khỏi dừng lại.
Có lẽ là nghe được
tiếng lăn của bánh xe vali nhấp nhô, Hà Quyết ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn cô.
Vào một buổi sáng sớm
bầu trời xám xịt màu bụi, hai người trầm mặc nhìn nhau, không ai tiến lên thêm
một bước, cũng không có ý định mở miệng.
Tiểu Lục chắc chắn
đã bị giữ trong một thời gian dài, vặn vẹo uốn éo nhảy ra khỏi vòng tay của Hà
Quyết, sau đó nhanh chóng chạy đến bên chân Kiều Noãn, lấy lòng vẫy vẫy cái
đuôi.
Thấy dáng vẻ ngốc
nghếch của Tiểu Lục, cái mũi Kiều Noãn chua xót, vội vàng ngồi xuống ôm lấy Tiểu
Lục, nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Hà Quyết đứng dậy,
bước tới nói thẳng: "Anh không đồng ý chia tay."
Trong lòng lập tức
dâng lên một cảm giác không thể nào diễn tả được, Kiều Noãn ngước mắt lên nhìn
Hà Quyết, cổ họng giống như bị nghẹn lại, một hồi lâu cũng không nói được lời
nào.
Cô đã làm đến như
thế rồi, tại sao Hà Quyết còn có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy chứ?
"Hà Quyết... đừng
như vậy."
"Mặc kệ em đi
đâu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.