Hà Quyết lập tức chạy từ phòng khách vào: “Sao thế?"

Kiều Noãn nhìn máu từ vết thương chảy ra, bỗng dưng trong lòng có cảm giác rất bất an. Cô nở một nụ cười: “Không sao đâu, em cắt vào tay thôi."

Hà Quyết kéo tay cô xuống dưới vòi nước, rửa sạch vết thương, sau đó đi tới chỗ để hộp thuốc tìm một miếng băng cá nhân băng vết thương lại. Kiều Noãn lắc lắc ngón trỏ bị quấn chặt, bất đắc dĩ cười nói: "Chuyện bé xé ra to quá đi."

"Cắt thức ăn mà cũng cũng cắt vào tay được, bó tay em luôn."

"... Người khôn ngoan nghĩ ngàn lần cũng có lúc sai lầm mà."

Hà Quyết không nói gì liếc nhìn cô, sau đó đứng dậy nấu ăn. Kiều Noãn học theo Hà Quyết, vặt một quả cà chua nhỏ, vừa ăn vừa chỉ điểm giang sơn bên cạnh Hà Quyết.

"Em yên lặng chút đi, anh biết nấu nước mà."

"Em biết là anh biết rồi, em chỉ là muốn xem khi nào anh mới mất hết kiên nhẫn thôi."

"…… Em mấy tuổi rồi?"

“Còn nhỏ mà, mới mười hai tuổi thôi.” Kiều Noãn cười khúc khích, lúc Hà Quyết cầm xẻng múc đồ ăn lên định đánh cô, cô nhanh chóng chuồn ra khỏi bếp.

Trong bữa cơm, Kiều Noãn hỏi Hà Quyết về việc điền đơn đăng ký nguyện vọng.

"Anh nói rồi đó, anh đăng ký trường đại học W."

"Học đại học W thì uổng phí tài năng của thiếu gia Hà quá, hay là chúng ta tới thành phố B đi."

"Không đi."

Kiều Noãn chớp chớp mắt: “Em biết anh không nỡ rời xa em, nhưng có câu người ta hay nói là nếu hai người yêu nhau đến chết cũng không thay đổi, vậy cần gì ngày đêm tham cầu hạnh phúc…”

"Anh không tin em."

Kiều Noãn sa sầm mặt: "Trong lòng anh, em là con người không đáng tin như vậy à?"

"Đúng rồi đấy. Nên không cần phải nói nữa, anh sẽ không quay về thành phố B."

Kiều Noãn ăn một miếng cơm: "Mẹ anh..."

"Anh sẽ nói lại với bà ấy, em không cần phải lo lắng đâu."

Kiều Noãn không nói gì, im lặng bắt đầu ăn cơm.

Cô lại nhớ đến thái độ kiên quyết của mẹ Hà hồi dịp Tết Nguyên Đán, đúng là hai mẹ con, tính tình cứng đầu cố chấp y chang nhau. Nhưng trong vấn đề này, chắc chắn phải có một bên chịu thua. Theo suy nghĩ của Kiều Noãn, cả hai đều không phải là người sẽ chịu thua, cô biết chắc chắn Hà Quyết sẽ không bàn bạc chuyện này với mẹ Hà, cách duy nhất có thể làm được đó là cho gạo nấu thành cơm luôn.

Trước khi đi ngủ, Kiều Noãn lấy cuốn sách tham khảo mà Hà Quyết mang về nhà để điền vào đơn đăng ký nguyện vọng, lật tới lật lui các quy định nhập học của đại học B và đại học Q, cẩn thận đánh dấu các chuyên ngành phù hợp với Hà Quyết.

Hôm thứ hai đi làm, cô mở những trang đã đánh dấu ra, đặt chúng lên bàn ăn. Mặc dù cô biết chắc Hà Quyết sẽ không nhìn, nhưng vẫn tốt hơn là không làm gì cả.

Vừa đến công ty, Kiều Noãn đã bị lễ tân chặn lại: "Cô Kiều, cô có hàng giao hỏa tốc tới cho cô."

Kiều Noãn nói cảm ơn, cầm lấy gói hàng trông hơi dày, tò mò xem thông tin trên gói hàng. Nhưng trên đó không ghi địa chỉ, chỉ ghi tên và số điện thoại.

Kiều Noãn đi tới chỗ của mình ngồi xuống, vội vàng xé túi giấy. Sau khi xé ra, bên trong vẫn còn một lớp giấy kraft đang phồng lên.

Kiề

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play