《Một cây hải đường ép hoa lê - Calantha》
Đối mặt với một câu hỏi gần như vô lý như vậy, Hà Quyết vẫn im lặng
không nói gì, cậu duỗi tay ra ôm lấy Kiều Noãn vào lòng mình. Hai tay của Kiều
Noãn ôm lấy vòng eo của cậu, khóc đến tê tâm liệt phế*. Những tủi nhục phải chịu
đựng nhiều năm lúc này liền biến thành một vò rượu mạnh, đổ lên vết thương đã lộ
ra lâu ngày chưa đóng vảy của cô. *Tê tâm liệt phế nghĩa là ám chỉ
đến sự đau khổ tột cùng. Cô nhớ rõ bản thân đã từng nói qua với Thanh Yến: Tớ có thể mặt không đổi
sắc mà đối mặt với bất kỳ khó khăn biến thái nào từ đối phương, cũng có thể
hoàn thành nhiệm vụ ở dưới tình huống gần như không có khả năng làm được. Về đời
tư, mặc kệ là dì bảy, dì tám ở sau lưng nghị luận gièm pha như thế nào, tớ cũng
có thể vừa đi xem mắt vừa luyện cho da mặt dày như tường thành, kiên quyết
kháng chiến quyết không khuất phục. Nhưng chỉ có Hà Quyết, chỉ có một mình Hà
Quyết là tớ không biết phải đối phó như thế nào. Tớ không thể kết hôn với anh ấy
nhưng lại không thể chấp nhận anh ấy kết hôn với người phụ nữ khác. Tớ phải làm
sao bây giờ?
Khi đó, Tạ Thanh Yến đang cõng Nam Nam đang ngủ say ở trên lưng, hai
người chậm rãi đi dọc theo con đường dài rợp bóng cây ngô đồng*, Tạ Thanh Yến
nói: “Kiều Noãn, tớ đã từng cho rằng tớ và Hàn Sách không thể cùng nhau đi đến
cuối con đường nhưng hiện tại bọn tớ đã kết hôn, hơn nữa còn có Nam Nam. Trên đời
này vốn không có gì là tuyệt đối cả, chỉ là tớ vẫn luôn tin tưởng duyên phận giữa
cậu và Hà Quyết vẫn chưa kết thúc.”
*Cây ngô đồng: Cây Ngô Đồng được người Trung Hoa cổ đại ví như là loài
cây Vương Giả bởi có nhiều sự tích quay quanh loài cây này. Vào thời Thiên
Hoàng Phục Hy nhìn thầy có 5 chòm sao chiếu xuống cây Ngô Đồng, sau đó lại có
chim Phượng Hoàng đến đậu. Chim Phượng Hoàng được người xưa coi là Bách điểu
chi vương - là vua của các loài chim, mang phúc khí, cát tường.
Giờ phút này, Kiều Noãn thật sự tin rằng duyên phận giữa cô và Hà Quyết
vẫn chưa kết thúc nhưng tất cả đều là những khúc mắc khó có thể giải quyết, là
một mối nghiệt duyên không thể có kết thúc có hậu được.
Cô dần dần ngừng khóc, tránh thoát khỏi Hà Quyết, lùi lại một bước rồi
khàn giọng nói: "Thật xin lỗi. Cậu đi ngủ trước đi, tôi đi tắm rửa."
Lúc nói cũng không quan tâm sắc mặt của Hà Quyết đang tối sầm lại, cô đứng dậy
và bước vào phòng tắm. Dù mệt mỏi đến đâu thì việc gì cần làm vẫn phải làm, nếu
không ngày mai nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của bản thân sẽ chỉ đọng lại cảm
giác ảo não vô tận cùng sự tự trách mà thôi.
Tiệc chiêu đãi được tổ chức tại một nhà hàng Quảng Đông, và Kiều Noãn cảm
thấy vô cùng yên tâm vì Hàn Sách là người đích thân đặt chỗ ngồi và gọi món ăn.
Khi cô và Hà Quyết đến, gia đình ba người của Hàn Sách đã đến rồi. Sau khi ngồi
xuống, họ chào hỏi nhau vài câu sau đó chủ đề nói chuyện chuyển lên trên người
Nam Nam.
Nam Nam rất thông minh, tuy mới khoảng hai tuổi nhưng đã có thể nói
chuyện rất rõ ràng và có trí nhớ vô cùng tốt. Hàn Sách, người luôn được Tạ
Thanh Yến mô tả là bị liệt mặt, khi đối diện với con gái bảo bối của mình sắc mặt
cũng trở nên dễ nhìn hơn rất nhiều.
Lúc này, Nam Nam đang ngồi ở trên đùi Tạ Thanh Yến, ngẩng đầu nhìn Hàn
Sách một lúc, lại nhìn Hà Quyết một chút, ánh mắt trẻ con tràn đầy sự tò mò, đến
cuối cùng cũng không biết là đang nhìn cái gì.
Kiều Noãn thấy vậy thì tâm hồn muốn trêu đùa lại nổi lên, mở miệng hỏi
Nam Nam: "Nam Nam, con nói thử xem giữa ba con và chú Hà thì ai đẹp trai
hơn?"
Nam Nam cẩn thận nhìn hai người vài lần, cuối cùng lớn tiếng đáp:
"Là ba!"
“Vì sao ba con lại đẹp trai hơn vậy?”
Cô bé không chút do dự mà trả lời: "Ba trắng hơn!"
Mọi người ở đây đều không nhịn được cười, Kiều Noãn cũng cười, vỗ vai
Hà Quyết nói: "Nghe chưa, Nam Nam cũng ghét bỏ cậu đó."
Hà Quyết nhướng mày: "Đó là bởi vì con bé chưa từng nhìn thấy dáng
vẻ lúc trẻ của tôi."
Kiều Noãn hừ một tiếng: "Tôi cũng từng thấy qua, nhưng cũng không
cảm thấy có chỗ nào đẹp trai cả."
"A, tôi hiểu rồi, lừa mình dối người chính là phong cách của chị."
“Còn tốt hơn người từ nhỏ đã không biết khiêm tốn…” Cô định tiếp tục
cãi lại, nhưng thấy Tạ Thanh Yến đang nhìn hai người bọn họ với ánh mắt đầy suy
tư, cô đành đem mấy lời định nói ra nuốt trở về, cầm lấy ly nước uống một ngụm
nước chanh.
Thấy vậy, Tạ Thanh Yến liền cong môi cười và tiếp tục chủ đề: "Nếu
tôi nhớ không lầm thì Hà Quyết cậu học ngành công nghệ thông tin đúng không?
Bây giờ cũng đã trở về rồi, dự định làm cái gì vậy?"
Hà Quyết uống một ngụm nước, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc:
"Cụ thể là tôi đang học công nghệ thực tế tăng cường nhưng tôi vẫn chưa quyết
định có trở về làm công việc này hay không. Dù sao, công nghệ này phát triển tốt
nhất vẫn là ở nước ngoài. Cấp trên của tôi muốn tôi tiếp tục lấy bằng Tiến sĩ.
Vì vậy, hướng đi của tôi vẫn chưa được xác định rõ ràng." Khi cậu nói về
công việc, giọng nói của cậu hơi trầm xuống, cảm giác vô cùng tự tin. Kiều Noãn
cũng tin rằng bất kể là Hà Quyết đi theo con đường nào thì cậu cũng có thể bình
tĩnh ứng phó được.
"Hà Quyết , công ty của Hàn Sách hoạt động trong lĩnh vực kinh
doanh công nghệ thông tin. Nếu cậu định trở về Trung Quốc làm việc, cậu có thể
cân nhắc thử xem." Kiều Noãn nói.
Hàn Sách gật đầu: "Gần đây tôi đang mở rộng kinh doanh và kĩ thuật
nòng cốt vẫn còn thiếu." Anh ta lấy danh thiếp ra và đưa cho Hà Quyết:
"Hãy liên hệ với tôi nếu cậu quan tâm đến nó, chúng ta sẽ cùng nhau trao đổi
chi tiết."
Hà Quyết nhìn chức danh của Hàn Sách trên danh thiếp và nghiêm túc gật
đầu.
Trong lúc trò chuyện, từng món ăn được dọn ra, Tạ Thanh Yến bưng ba
chén gà đến trước mặt Hà Quyết: "Nhà hàng này mở từ năm ngoái, kinh doanh
rất tốt, món ăn đặc sắc này cậu nhất định phải thử." Sau đó cô ấy lại nói
tiếp: "Món ăn ở nước ngoài có hợp khẩu vị không?"
"Ở chung căn hộ có một du học sinh người Trung Quốc, cũng là người
đến từ thành phố W. Tôi thường đến chỗ cô ấy ăn tối."
Nghe vậy, Kiều Noãn không tự chủ được mà liếc nhìn Hà Quyết.
“Con gái sao?” Tạ Thanh Yến nhìn mặt đoán ý, đương nhiên là hiểu được
suy nghĩ của Kiều Noãn, kể từ khi Hà Quyết trở lại, cô ấy luôn đóng vai nữ nhân
vật nhiều chuyện để hỏi thay cho Kiều Noãn.
"Đúng vậy. Lần này cũng là cùng cô ấy trở về."
Nam Nam đang thích thú gặm cánh gà đột nhiên ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt
với Hà Quyết, dùng giọng trẻ con lớn tiếng hỏi: "Là bạn gái của chú Hà
sao?"
Động tác gắp đồ ăn của Kiều Noãn lập tức đông cứng lại, trái tim của cô
trong phút chốc giống như ngừng đập vậy.
Tạ Thanh Yến vội vàng cản lại: "Nam Nam, đừng nói bừa!" Sau
đó liền quay sang Hà Quyết, ngại ngùng cười nói: "Trẻ con không hiểu chuyện,
cậu đừng để ý."
"Không sao." Hà Quyết cười vẫy vẫy tay.
Bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử, Hàn Sách đổi chủ đề, cố ý hỏi một
câu hỏi kỹ thuật, Tạ Thanh Yến mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Kiều Noãn vang lên, cô cầm lên
nhìn tên người gọi đến, đặt đũa xuống rồi đứng dậy nói: "Xin lỗi, bà Triệu
gọi tới, mọi người hiểu mà."
Thực ra không phải mẹ cô gọi, mà là một cuộc điện thoại quấy rầy gọi đến,
cả đời này của Kiều Noãn chưa bao giờ cảm thấy biết ơn cuộc điện thoại quấy rối
này như vậy cả. Cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, trang điểm lại, suy nghĩ một
chút rồi gọi điện đặt phòng khách sạn cho Hà Quyết.
Khi họ trở lại, hai người đàn ông đã trò chuyện rất sôi nổi về các vấn
đề kỹ thuật, toàn những thuật ngữ kỹ thuật mà Kiều Noãn không hiểu. Cô nghĩ cứ
như vậy cũng tốt, vì vậy liền quay sang trò chuyện chủ đề khác với Tạ Thanh Yến.
Sau đó, bầu không khí trở nên vô cùng sôi nổi cho đến tận khi kết thúc.
Hàn Sách đã thanh toán hóa đơn đồng thời cũng nói muốn đưa Hà Quyết cùng Kiều
Noãn trở về.
“Không cần đâu, chúng tôi ngồi tàu điện ngầm về là được rồi.” Kiều Noãn
nói.
Tạ Thanh Yến âm thầm kéo kéo ống tay áo của Hàn Sách, cô ấy cười nói:
"Vậy thì tùy ý hai người vậy, Hà Quyết, phải bảo vệ an toàn cho Kiền Noãn
nha."
"Yên tâm đi, chị Tạ."
Hôm nay tuyết đã ngừng rơi nhưng nhiệt độ lại thấp hơn hôm qua, đi một
lúc lâu, mũi Kiều Noãn ửng đỏ lên vì lạnh.
"Có lạnh không?"
Kiều Noãn lắc đầu: “Không lạnh, xe của tôi đem đi sửa rồi, chỉ có thể để
cho cậu chịu thiệt thòi phải đi tàu điện ngầm cùng tôi rồi.”
"Chị có bằng lái xe từ khi nào vậy?"
"Năm ngoái."
"Không phải nói cho dù là bị đánh chết cũng sẽ không tự mình lái
xe hay sao?"
Kiều Noãn cười: “Tôi còn nói qua, cho dù bị đánh chết cũng không đi xem
mắt, bây giờ còn không phải một tuần một lần, nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ
hay sao.”
"Cho nên tình huống ngày hôm qua gọi là vô cùng vui vẻ hay sao? Chị
thật đúng là càng ngày càng có tiền đồ nha."
Kiều Noãn nhún vai: "Cũng không có biện pháp nào khác mà. Phụ nữ đến
tuổi ba mươi thì giống như một món hàng bán phá giá, người đàn ông ngày hôm qua
cũng coi như là đáng tin cậy."
"Lúc nào cũng phải đi xem mắt hay sao?"
"Bằng không chằng lẽ tôi còn trông cậy vào việc đi đại trên đường
lớn rồi vô tình gặp được chân ái, rồi lại diễn một vở kịch tình yêu trọn vẹn từ
đầu đến cuối hay sao? Nghĩ đến thôi đã thấy mệt rồi." Kiều Noãn cười tự giễu.
“Kiều Noãn.” Hà Quyết nắm lấy cánh tay cô.
Kiều Noãn dừng bước, đưa ánh mắt ngây thơ nhìn cậu: "Sao vậy?"
"Trước đây chị không như thế này... Tôi cảm thấy hiện tại tôi
không thể hiểu được chị nữa rồi."
Kiều Noãn nhẹ nhàng ngắt lời: "Hà Quyết, lời này của cậu không
đúng mực rồi."
"Thậm chí ngày hôm qua chị cũng không phải giống như thế
này!"
"Cầu xin cậu đừng nói nữa!" Kiều Noãn vội vàng bịt tai lại:
"Ngày hôm qua chính là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời của tôi, cầu xin cậu
hãy quên nó đi! À, đúng rồi, tôi đã đặt phòng khách sạn cho cậu rồi nhưng khách
sạn đông khách quá chỉ có thể đặt được một phòng có một giường lớn..." Kiều
Noãn vừa nói vừa đi về phía trước, đi được vài bước thì phát hiện Hà Quyết không
có đi theo.
Kiều Noãn quay đầu lại và thấy Hà Quyết đang đứng yên tại chỗ, ánh mắt
dường như chứa đựng mưa gió bão tuyết của ngày hôm qua, vừa vắng lặng vừa kéo
dài vô cùng vô tận, bánh xe thời gian dường như đang ngừng lại, bị ngăn cách bởi
ánh đèn rực rỡ của thành phố và dòng người đông đúc, cô chưa bao giờ cảm thấy
khoảng cách của hai người lại xa như lúc này.
Cũng không biết cậu đã đứng như vậy bao lâu, cuối cùng Hà Quyết liền chậm
rãi đi về phía trước, khàn giọng nói: "Đi thôi, tôi đi lấy hành lý."
Cuộc gọi của bà Triệu đến vô cùng đúng lúc, Kiều Noãn vừa tiễn Hà Quyết
đi vào thang máy thì bà liền gọi đến, không để cho cô có thời gian buồn thương
chút nào cả.
Mà bà Triệu lại vô cùng thẳng thắn nói thẳng vào vấn đề: "Mẹ nghe
nói Hà Quyết đã trở lại rồi?"
“Mẹ nghe ai nói vậy?” Thời buổi này tin tức đã lan đi nhanh đến mức như
vậy sao?
"Đừng quan tâm đến việc mẹ nghe chuyện này từ ai, hiện giờ cậu ta
đang ở đâu?"
"Sao vậy, nếu hiện tại con nói cậu ấy đang ở nơi này của con thì
có phải mẹ sẽ chạy tới bắt gian hay không?"
"Kiều Noãn! Con nói chuyện với mẹ của mình như vậy hay sao?!"
Kiều Noãn xoa xoa thái dương đau đau nhói của mình, kìm nén sự không
kiên nhẫn nói tiếp: "Tối hôm qua cậu ấy ở chỗ này, hiện tại thì đã đi đến
khách sạn ở rồi."
"Con cùng cậu ta……"
"Thôi đi, cậu ấy tuổi trẻ như vậy, có thể có cái gì mưu đồ gì với
một người phụ nữ già như con chứ."
"Không phải, A Noãn, mẹ muốn hỏi con, cậu ta đối với con... Thực
ra mẹ và ba của con đã suy nghĩ rất lâu, chuyện năm đó quả thực là có lỗi với
con, nếu cậu ta..."
Trong lòng Kiều Noãn dâng lên một loại cảm giác chán ghét: "Mẹ!
Năm đó các người hận không thể ép con đi tìm chết! Hiện tại mẹ cho rằng con
không thể gả ra ngoài nữa cho nên tính toán để cho Hà Quyết tiếp nhận con như một
'món hàng bán chậm', muốn nói với con rằng những chuyện trong quá khứ nên bỏ
qua thì bỏ qua hay sao? Chưa nói đến việc con sẽ cảm thấy như thế nào, mẹ cảm
thấy điều này có công bằng với Hà Quyết hay không? Để con nói cho mẹ biết, cả đời
này của con đều sẽ không gả cho Hà Quyết, cũng không bao giờ đi xem mắt nữa!"
Nói xong liền dứt khoát tắt máy.
Bất tri bất giác thang máy đã đi qua tầng mười hai, tiếp tục đi lên
trên. Kiều Noãn cảm thấy toàn thân như bị rút đi sức lực, chỉ còn lại một cái vỏ
trống rỗng mà thôi.
Trong hai mươi bốn năm, kể từ lần đầu tiên cô nhìn thấy đứa bé đỏ hỏn
và nhăn nheo đó trong bệnh viện vào năm sáu tuổi, cái tên Hà Quyết đã khắc sâu
vào quỹ đạo cuộc đời của cô. Ban đầu cậu giống như một cái bánh bao nhỏ thích
bám sau lưng cô xin kẹo, ôm hôn, sau đó hai người vừa xa cách vừa thân thiết với
nhau như anh em ruột thịt; sau đó, cậu bỗng trở thành một thanh niên cao lớn giống
như một cái cây xanh tốt. Ánh mắt cậu nhìn cô bỗng nhiên có thêm nhiều ý nghĩa
hơn, sau đó, cậu lại không ngừng truy đuổi rồi chạy trốn, vùng vẫy cùng đắm
chìm, thay đổi vai trò, cậu dần dần trở thành người bảo vệ cho cô. Tuy nhiên,
câu chuyện thường không thể phát triển như mọi người mong đợi, hiện thực là một
bức tường lạnh lùng và cứng rắn, mà bản thân cô lại không đủ ích kỉ cùng mạnh mẽ
để chống lại.
Trong hai mươi bốn năm, thời gian cứ đan xen mà lớn lên, đan xen đến mức
trở thành một mớ hỗn độn rối rắm, không rõ nguồn gốc, cũng không tìm được lối
thoát.
《Một cây hải đường ép hoa lê - Calantha》
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng
TYT.