《Một cây hải đường ép
hoa lê - Calantha》
Bên kia yên tĩnh một chút: "Tôi là
đàn anh của Thanh Yến, tên là Hàn Sách. Thanh Yến sao rồi?"
"Tình huống bây giờ của Thanh Yến
không tốt lắm. . ." Kiều Noãn không đoán được người gọi là Hàn Sách này có
quan hệ thế nào với Tạ Thanh Yến, nên cũng không nói rõ.
Hàn Sách trầm mặc một chút: "Vấn đề
có nghiêm trọng không?"
"Tôi đang chăm sóc cho cô ấy, anh
không cần lo lắng. Nếu như giảng viên hỏi, mong anh giúp cô ấy xin nghỉ phép một
câu."
"Đương nhiên rồi. Nếu cô cần giúp
đỡ, có thể gọi điện thoại cho tôi."
Kiều Noãn nói cám ơn rồi cúp điện thoại.
Trở lại bên giường, thấy Thanh Yến chau mày, tựa hồ giấc ngủ cũng không an ổn
gì, liền khẽ thở dài một tiếng.
Lúc Tạ Thanh Yến tỉnh lại rửa mặt với ăn
điểm tâm, vẫn là làm một lúc lại ngây người ra một lúc. Mặc dù Kiều Noãn cảm thấy
lo lắng nhưng cũng không thể tránh được, dù sao loại đau khổ này, cho dù người
ngoài an ủi như thế nào thì cũng không thể nguôi ngoai ngay được. Việc cô có thể
làm cũng chỉ có thể là bảo đảm Thanh Yến an toàn với khích lệ cô ấy .
Kiều Noãn vẫn đợi đến đêm chủ nhật,
trong khoảng thời gian đó phần lớn thời gian cô cùng với Thanh Yến ngốc ở trong
khách sạn, dưới sự cưỡng chế của cô hai người cũng đi ra ngoài tản bộ, nhưng từ
đầu đến cuối Tạ Thanh Yến vẫn luôn trầm mặc ít nói, dường như trái tim đã bị lấy
mất, trên mặt cùng trong mắt không có bất kỳ cảm xúc gì.
Cô ấy không nói lời nào, Kiều Noãn cũng
không hỏi nhiều. Giống như không khí bầu bạn ở bên người cô ấy, một tấc cũng
không rời.
Vào đêm cuối cùng trước khi Kiều Noãn về
thành phố W, lúc ngủ đến nửa đêm nghe thấy bên cạnh giường mình có tiếng động.
Kiều Noãn lập tức giật mình tỉnh lại, ngồi dậy phát hiện Tạ Thanh Yến đi dép lê
đang đứng đó.
"Sao vậy Thanh Yến?"
"Có thể cùng ngủ với cậu
không?"
Kiều Noãn ngẩn người, liên tục gật đầu:
"Đương nhiên là được rồi."
Tạ Thanh Yến nằm xuống bên người cô, đưa
lưng về phía cô, đưa tay tắt đèn bàn. Nhất thời trong phòng chỉ còn lại bóng tối
dày đặc và sự im lặng kéo dài, một lát sau giọng nói khàn khàn của Tạ Thanh Yến
chậm rãi vang lên.
Cô ấy kể lại từng li từng tí chuyện của
mình với Ngô Tử Lâm khi ở bên nhau, từ khi bọn họ quen biết đến khi mến nhau, rồi
đến khi âm dương cách trở. Kể lại những chuyện mà Kiều Noãn biết lẫn những chuyện
cô không biết, kể về lần đầu tiên bọn họ nắm tay, lần đầu tiên bọn họ hôn, kể
Ngô Tử Lâm chở cô ấy đi qua hẻm nhỏ lát đầy đá xanh, và ban công trên đầu cô ấy
đầy hoa trắng nở rộ mùa hè.
Tạ Thanh Yến kể cực kỳ lâu, mãi đến khi
giọng nói nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.
Kiều Noãn đưa tay cầm thật chặt bàn tay
lạnh buốt của cô ấy.
"Tớ cho là trong 20 năm cuộc đời tớ
trải qua thì chuyện duy nhất có thể chắc chắn đó là tớ nhất định có thể ở cùng
với Ngô Tử Lâm cả đời. Tớ đã ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.