Một cây hải đường ép hoa lê - Calantha 

Kiều Noãn ngồi trong quán cà phê một lúc lâu, rót mấy cốc nước, Lý San San mới ung dung đến muộn. Cô ấy kéo ghế ngồi xuống, vừa vỗ vỗ tuyết trên người vừa nói xin lỗi: "Thật ngại quá Tiểu Noãn, có chút chuyện nên đến trễ một chút.”

Lúc này trong cửa hàng có rất ít người, hệ thống sưởi được bật hết công suất, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngọt ngào của bánh kem.

Lý San San gọi một tách cà phê Americano và hỏi: "Tiểu Noãn, tìm tớ có chuyện gì không?”

Kiều Noãn đặt thìa xuống, hai tay khoanh tay đặt trên bàn, nhìn Lý San San, thấp giọng mở miệngi: "San San... Hà Quyết nói rằng bản thảo của tớ được tìm thấy trong thùng rác bên ngoài văn phòng."

Lý San San mím chặt môi không nói gì hết.

“Hôm nộp bản thảo trời có tuyết rơi, sáng hôm sau công nhân vệ sinh bận xúc tuyết nên rác không được đổ kịp, vì thế mà tớ có thể may mắn tìm lại bản thảo.”

"Tìm về được là tốt rồi, sau đó thì sao?" Lý San San hơi hơi nghiêng đầu.

“Hà Quyết nói… nhìn thấy cậu…” Giọng nói Kiều Noãn trở nên ngập ngừng.

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, người phục vụ mang cà phê Americano đến, Lý San San nói ‘cảm ơn’ rồi nhấp một ngụm trong cốc. Trong nhất thời, toàn bộ cửa hàng chỉ có thể nghe thấy âm nhạc chậm rãi du dương mà thời gian dường như đứng yên tại chỗ.

Kiều Noãn vẫn luôn cúi đầu, dùng thìa khuấy bọt sữa trong cốc.

Đột nhiên Lý San San đặt cái cốc xuống, cao giọng nói: "Là tớ làm."

Lời thừa nhận thẳng thắn này khiến Kiều Noãn có chút thở không được, cô ngẩng đầu nhìn Lý San San một lúc, sau đó mới chậm rãi tìm lại được giọng nói của mình: "Tại sao chứ?”

"Ha ha, mày hỏi tao tại sao hả?” Giọng nói của Lý San San đề cao lên: "Năm thứ nhất đại học, mày biết rõ ràng tao thích Cao Lãng, vậy mà lại còn cùng anh ta chơi trò gian gian díu díu mập mờ, tao có hỏi mày tại sao không? Học kỳ này, mày lại cùng Cao Lãng anh anh em em, rốt cuộc là tại sao hả? Kiều Noãn, thế mà mày còn dám đến hỏi tao nữa à?”

"Tớ… tớ không nghĩ những chuyện này có liên quan gì đến việc cậu ném đi bản thảo của tớ."

“Đương nhiên là mày không cảm thấy gì rồi.” Lý San San không còn như thường ngày dịu dàng ngọt ngào nữa, khuôn mặt trở nên vặn vẹo vì oán hận và ghen tị."Thật đấy, Kiều Noãn à, tao phát hiện ra mày rất giỏi giả vờ ngây thơ. Bốn năm qua hẳn là mày nhìn thấy tao rất là khó chịu nhỉ? Mỗi lần ôn tập ở thư viện vào ban đêm là muốn qua mặt tao sao? Mày đã ch�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play