《Một cây hải đường ép hoa lê - Calantha》
Hà Quyết kéo Kiều Noãn ra sau, nắm lấy tay nắm cửa, hỏi: “Lúc ra ngoài
chị có khóa cửa không?” Kiều Noãn gật đầu một cách vô cùng chắc chắn.
“Trước tiên chị cứ lấy điện thoại ra bấm số khẩn cấp đi, tình huống
không ổn thì nhấn nút gọi luôn.” Kiều Noãn liếm môi, lại gật đầu. Hà Quyết nắm
lấy bàn tay đang run rẩy của cô, quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, có
tôi ở đây."
Bàn tay cậu ấm áp, khô ráo và vô cùng có lực khiến Kiều Noãn lập tức
bình tĩnh lại. Cô hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Vào thôi."
Hà Quyết từ từ mở cửa và nhìn vào bên trong nhưng sau một lúc lâu cũng
không có hành động gì tiếp theo.
“Sao, sao vậy?” Kiều Noãn kéo kéo ống tay áo của Hà Quyết, không nhịn
được hỏi một câu.
Hà Quyết tránh sang một bên, bất đắc dĩ nói: "Chị tự mình nhìn
đi!"
Kiều Noãn tò mò thò đầu ra, chỉ thấy trong phòng khách có một người phụ
nữ và một bé gái đang ngồi trên tấm thảm nhung hình vuông nhỏ cạnh bàn uống nước
xem TV, trong TV còn truyền ra giọng nói vô cùng khoa trương của Khôi Thái
Lang*: "Ta sẽ quay trở lại!" *Sói xám Khôi Thái Lang: Trong cừu
vui vẻ và sói xám. "Tạ! Thanh! Yến!" Kiều Noãn tiến lên một bước, giọng nói cũng
trở nên dữ dằn hơn.
Hai người đang ngồi trên sàn nhà đều đồng loạt quay đầu lại, bé gái đứng
dậy sau đó nhào về phía Kiều Noãn, ngọt ngào gọi: "Dì Kiều!"
Tạ Thanh Yến cũng đứng lên, cười nói: "Cuối cùng cũng trở về rồi."
Kiều Noãn bế đứa nhỏ mềm mại thơm
tho dưới chân lên, hừ một tiếng: "Tớ nói này Hàn phu nhân, cậu tới thì tới
nhưng không khóa cửa là có ý gì vậy? Định dẫn sói vào nhà sao?"
Chồng của Tạ Thanh Yến là Hàn Sách thường xuyên đi công tác, vì vậy Tạ
Thanh Yến thường đến ở cùng với Kiều Noãn để tiện chăm sóc lẫn nhau. Kiều Noãn
cũng đưa cho Tạ Thanh Yến một chùm chìa khóa dự phòng để cho cô ấy có thể vào
nhà bất cứ lúc nào cô ấy muốn.
Tạ Thanh Yến đi tới nói: "Ai da, cửa không khóa sao?" Vừa nói
cô ấy vừa nhìn đứa bé ở trong lòng mình: "Nam Nam, sao lại như vậy chứ?"
Nam Nam biết mình đã làm sai nên cúi đầu nép vào trong lồng ngực của Kiều
Noãn, không dám nói lời nào. Kiều Noãn dáng vẻ này của cô bé chọc cười, không
nhịn được cười thành tiếng: “Nam Nam, con đúng là phiền phức nhỏ, lần sau đừng
như vậy nữa nhé!” Vừa cười xong, cô chợt nhớ ra ở ngoài cửa còn đang có một cái
phiền phức lớn đang đứng, không biết phải giải quyết thế nào cho ổn đây.
Da đầu cô bỗng chốc tê dại, cô bước một bước sang bên cạnh che đi tầm mắt
của Tạ Thanh Yến: "Thanh Yến, tớ có chuyện muốn nói với cậu, cậu phải hứa
trước với tớ là không được kích động đó."
Thấy biểu hiện của cô vô cùng khác thường, Tạ Thanh Yến nhíu mày nói:
"Có chuyện gì vậy?"
"...Hà Quyết đã trở lại."
Giọng nói của Tạ Thanh Yến đột nhiên tăng lên: "Hả, ở chỗ nào vậy?"
"Ở…Ở ngoài cửa."
…
Tạ Thanh Yến kéo Kiều Noãn sang một bên, chỉ thấy ở trước cửa có một
chiếc vali lớn, chủ nhân của chiếc vali thì đang đứng ở một bên, trên mặt biểu
lộ sự vô tội.
Sau khi bước vào nhà, Kiều Noãn rót trà cho mọi người xong liền ngồi xuống
ở bên cạnh Tạ Thanh Yến. Cảm xúc của mọi người dần dần bình tĩnh lại, Kiều Noãn
để cho Nam Nam tiếp tục xem hoạt hình, còn Tạ Thanh Yến thì bắt đầu trò chuyện
với Hà Quyết.
"Lần này trở về còn đi nữa không?"
Hà Quyết liếc nhìn Kiều Noãn trả lời: "Xem tình hình."
Tạ Thanh Yến cười nói: "Ở nước ngoài quen rồi sao?"
"Vẫn ổn, quen hay không quen cũng không quan trọng."
Tạ Thanh Yến thở dài: "Hà Quyết, cậu đã thay đổi rất nhiều."
Nghe thấy Tạ Thanh Yến nói như vậy, lúc này Kiều Noãn mới nghiêm túc
nhìn Hà Quyết. Trước đó vẫn luôn trong trạng thái hoang mang rối loạn, thực ra
không phải là không có cơ hội, phần lớn là không dám nhìn mà thôi.
Hà Quyết thực sự đã thay đổi khá nhiều, hình ảnh dịu dàng trước đây của
cậu đã được thay đổi bởi mái tóc đen che đi hàng lông mày, nước da của cậu cũng
trở nên rám nắng, thân hình đầy đặn, trên cằm cũng để râu rồi. Sự ngây ngô và
non nớt của cậu đã hoàn toàn biến mất, giờ đây cậu đã rắn rỏi giống như một khẩu
súng đã lên đạn, đẹp trai đến lạ thường. Kiều Noãn đột nhiên nhận ra khoảng
cách tuổi tác giữa cô và cậu đột nhiên được thu nhỏ lại đến mức gần như không
thể phát hiện ra được. Chí ít nếu bây giờ cùng nhau đi trên đường, sẽ không còn
cảm thấy khoảng cách năm sáu tuổi giữa hai người bọn họ nữa. Loại suy nghĩ này
khiến cô âm thầm cảm thấy vui vẻ.
"Chị Tạ mới là người thay đổi nhiều nhất. Con gái cũng đã lớn như
vậy rồi." Hà Quyết đưa mắt nhìn về phía Nam Nam.
Nhắc tới con gái, biểu tình của Tạ Thanh Yến đột nhiên trở nên dịu dàng
hơn nhiều: "Đúng vậy, sau khi cậu rời đi thì tôi cũng liền kết hôn, tôi lại
không có phương thức liên lạc với cậu cho nên không thể thông báo tin vui này
cho cậu biết."
Hà Quyết im lặng không nói gì, lúc đó cậu gần như là bỏ của chạy lấy
người, vừa đến California cậu liền vùi đầu vào học tập, cậu bận rộn với việc học,
làm thí nghiệm cùng làm việc bán thời gian, đồng thời cũng cố ý tránh xa những
tin tức ở trong nước. Mỗi năm khi Tết đến, cậu cũng không trở về nhà, chỉ có mẹ
cậu bay qua thăm cậu mà thôi. Thời gian ba năm, khoảng thời gian nói dài thì
không dài nhưng cũng không phải là ngắn, khi trở lại Trung Quốc cậu mới ngỡ
ngàng nhận ra thành phố W đã thay đổi quá nhiều.
Ngồi nghe những lời bông đùa ít ý nghĩa này, không hiểu sao Kiều Noãn lại
cảm thấy có chút bồn chồn.
Tạ Thanh Yến chú ý tới phản ứng của cô, bình tĩnh nắm lấy bàn tay hơi
run của cô nói: "Trở về thì tốt, cho dù chỉ là về nhìn qua cũng tốt."
Hà Quyết gật đầu cười nhạt: "Hai ngày nữa sẽ mời chị Tạ cùng chồng
chị đến ăn bữa cơm."
“Sao có thể để cho cậu mời được chứ, là chúng tôi nên làm bữa cơm để cậu
tẩy trần mới đúng.” Tạ Thanh Yến quay sang Kiều Noãn, siết chặt tay cô nói: “Cậu
còn không gọi điện thoại báo cho dì biết, cẩn thận dì mắng chết cậu đó.”
*Tẩy trần: Rửa sạch bụi bặm;
dùng để nói việc thết tiệc mừng người đi xa mới đến hay mới về.
Kiều Noãn hiểu ý, cảm kích nhìn cô ấy một cái rồi "A" một tiếng,
rút tay đứng dậy nói: "Nếu cậu không nói thì thiếu chút nữa là tớ quên mất
đấy!" Vừa nói cô vừa lấy điện thoại ra: "Hai người cứ nói chuyện trước
đi."
Cô trở về phòng, cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, nặng nề ngã xuống
giường, thở dài thườn thượt. Đối mặt với dòng sông đầy gợn sóng hồi ức cùng với
việc Hà Quyết đã du học trở về, cô thực sự là mệt mỏi đến mức không thể ứng phó
được. Những khó khăn và áp lực của ba năm trước vẫn còn đó, và thời gian không
làm thay đổi nó một chút nào cả. Tuổi tác càng lớn, cô càng trở nên hèn nhát,
cô không còn can đảm đối mặt với sự tức giận của cha mẹ và sự khinh thường của
mẹ Hà Quyết một lần nữa. Tính cách của cô chính là yếu đuối và hay dao động như
vậy, cho dù là ba năm nữa trôi qua thì chuyện này vẫn không hề thay đổi. Mà năm
nay cô đã ba mươi, cô còn có thể lãng phí bao nhiêu cái ba năm nữa, cô có thể
chịu đựng được bao lâu chứ. Cô gửi tin nhắn cho mẹ, nói dối rằng hôm nay cô làm
thêm giờ và không thể ăn tối với người đàn ông xem mắt được, hai ngày nữa rồi lại
nói tiếp.
Cô yếu ớt nằm đó một lúc lâu mãi cho đến khi Hà Quyết đến gõ cửa. Cô
lên tiếng trả lời, đứng dậy chải lại mái tóc rối mù, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Một loại hương thơm của thức ăn ập đến, Hà Quyết bưng một bát sủi cảo
đi ra, trên bàn ăn lúc này đã có một nồi lẩu nóng hổi.
Kiều Noãn nhìn khắp xung quanh rồi hỏi: "Thanh Yến và Nam Nam đâu
rồi?"
"Anh Hàn đến đón về rồi."
“Không phải Hàn Sách đi công tác hay sao?” Kiều Noãn ngồi xuống bàn ăn.
"Không phải, có lẽ là hai người họ cãi nhau." Hà Quyết đưa sủi
cảo cho cô.
Kiều Noãn "Ồ" lên một tiếng, thấy trên bàn chỉ có một cái bát
cùng một đôi đũa, liền hỏi: "Cậu không ăn sao?"
Hà Quyết nhướng mày đáp: "Tôi cũng không phải đi ăn Hồng Môn Yến*,
đương nhiên là không đói." *Hồng Môn Yến: Ở đây muốn nói bữa
cơm của Kiều Noãn với đối tượng xem mắt. Kiều Noãn không phục mà hừ một tiếng: "Nói tới chuyện này, tôi còn
phải hỏi cậu nữa đó. Sao cậu lại đúng lúc xuất hiện ở nơi đó vậy?"
"Nếu tôi nói chỉ là trùng hợp chị sẽ tin sao?"
Kiều Noãn lắc đầu. Sao có thể có sự trùng hợp như vậy được chứ!
Hà Quyết cúi xuống, ghé sát vào tai Kiều Noãn, gằn từng chữ: “Vì yêu,
tin hay không tin.” Nói xong, cậu đứng thẳng người đi về phía phòng tắm: “Tôi
đi tắm.” Vành tai của Kiều Noãn nóng lên do bị hơi thở của cậu phả vào.
Kiều Noãn hung dữ cầm đũa gắp một cái sủi cảo, thầm nghĩ người này
không chỉ thay đổi về ngoại hình mà ngay cả tính cách cũng khó ưa hơn trước rất
nhiều. Sau đó cô lại hốt hoảng sờ lên vành tai đang nóng lên của mình.
Kiều Noãn nhanh chóng ăn xong và dọn dẹp, sau đó gọi điện cho Tạ Thanh
Yến và bảo cô ấy và Hàn Sách nên đón Hà Quyết đến nhà làm bữa cơm tẩy trần.
"Kiều Noãn, vừa rồi tớ cùng Hà Quyết nói chuyện một lát, cậu ấy ở
Mỹ vẫn chưa có bạn gái, cậu cứ yên tâm."
Kiều Noãn bứt một phiến lá nói: "Cậu ấy có bạn gái hay không thì
liên quan gì đến tớ chứ, tớ không thèm để tâm đâu."
"Được rồi, cậu cứ tiếp tục giả vờ đi."
"Thanh Yến, chẳng lẽ cậu cảm thấy tớ và cậu ấy còn có khả năng hay
sao?"
“Có khả năng hay không cũng không phải do tớ quyết định.” Ở đầu dây điện
thoại bên kia có tiếng Nam Nam đang gọi “Mẹ”, Thanh Yến lên tiếng, nói với Kiều
Noãn: “Nam Nam không chịu tắm, đang nháo loạn với ba của con bé, tớ đi trước,
có gì ngày mai lại nói.”
Kiều Noãn ném điện thoại sang một bên rồi ngã xuống ghế sô pha. Trong
phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy tí tách giống như tiếng đàn buồn thảm cứ
liên miên không dứt. Cứ nghĩ đến việc bản thân còn phải đi tắm, tẩy trang và dưỡng
da cô lại cảm thấy cuộc sống chính là một vòng tuần hoàn mệt mỏi không có điểm
dừng. Ba mươi tuổi, không phải là tuổi hai mươi không biết trời cao đất rộng.
Ba mươi tuổi có nghĩa là không dám ra ngoài khi chưa trang điểm, không dám
không đầu tư một số tiền đáng kể để chống lại nếp nhăn quanh khóe mắt. Có nghĩa
là không có chồng là một nỗi xấu hổ đáng bị người khác chỉ trỏ, mà việc bản
thân tình nguyện không lấy chồng lại là một tội lỗi to lớn hơn bất cứ sai lầm
nào, xứng đáng bị cho vào lồng heo thả trôi sông.
Ba mươi tuổi, thời gian để cô phung phí ngày càng ít, hầu như không còn
nữa. Về phía ba mẹ, e rằng sự kiên nhẫn cũng đã đến giới hạn rồi. Bản thân cô
sao lại không mong ước được giống như Thanh Yến sau khi về nhà được rửa tay nấu
cơm cho gia đình nhỏ của mình chứ, sao lại không hy vọng trong mưa tuyết có một
người có thể để cho cô làm nũng chứ. Nhưng mà ở độ tuổi này gặp được một người
thích hợp với bản thân phải là một chuyện may mắn như thế nào cơ chứ. Mối tình
không thành với Hà Quyết có lẽ đã rút hết tất cả những may mắn về đường tình
duyên trong đời của cô rồi.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm bất tri bất giác ngừng lại, Kiều Noãn
nghe thấy tiếng bước chân của Hà Quyết đến gần, giọng trong trẻo hỏi cô:
"Tôi ngủ ở phòng nào vậy?"
Kiều Noãn vùi mặt vào trong gối cũng không đứng dậy, giơ ngón tay chỉ về
hướng phòng khách.
Hà Quyết không rời đi, do dự hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Kiều Noãn dùng sức lắc đầu, không nói lời nào cũng không ngẩng đầu. Thấy
cô như vậy, Hà Quyết càng khẳng định phán đoán của mình, cậu không chút do dự nắm
lấy cổ tay cô và kéo cô lên, bất chấp sự phản kháng và vùng vẫy, cậu đè lại bả
vai cô.
Trong đôi mắt mệt mỏi là những giọt nước mắt, xuyên qua hàng nước mắt tựa
hồ là những nỗi bi thương vượt quá sức chịu đựng của một con người cứ như vậy
đâm vào trái tim của Hà Quyết. Cậu không nhớ rõ lần cuối cùng nhìn thấy Kiều
Noãn khóc là khi nào, trong mắt cậu, người phụ nữ này luôn luôn vô tâm vô phổi
đến mức làm cho người khác giận sôi máu. Ở trong trí nhớ của cậu, cô rất hiếm
khi rơi nước mắt, cũng chưa từng rơi nước mắt vì cậu.
Trong những ngày tháng rời xa Kiều Noãn, rời xa quê hương, cậu vẫn luôn
nhớ đi nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi bên Kiều Noãn, thường xuyên tự hỏi giữa
hai người họ có thực sự tồn tại cái gọi là tình yêu hay không, hay là từ đầu đến
cuối chỉ có một mình cậu tình nguyện mà thôi, mà Kiều Noãn chẳng qua là bố thí
cho cậu một chút thương hại mà thôi.
Nhưng giờ khắc này, người là thật, nhiệt độ cơ thể cũng là thật, nước mắt
là thật, ánh mắt cũng là thật, tất cả mọi bộ phận trên cơ thể đều toát ra một
loại cảm giác bi thương đến tuyệt vọng.
Mà Kiều Noãn thì dùng ánh mắt bi thương gần như tuyệt vọng nhìn cậu, giọng
nói lạnh lùng run rẩy: “Vì sao cậu lại trở về chứ?”
《Một cây hải đường ép hoa lê - Calantha》
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng
TYT.