Từ sau khi biết mình sống không được lâu nữa, ta thường xuyên tới Túy Hương lâu, mỗi lần tới đều phải bao một nhã gian và gọi cả bàn đồ ăn, ăn không hết thì mang ra ngoài cho những người ăn mày kham khổ bên ngoài tửu lâu.

Trong sách có viết, khi không ai yêu mình, thì mình phải càng thêm yêu bản thân hơn.

Cho nên, ta cũng không việc gì phải làm khổ mình, cứ ăn ngon uống tốt.

Chỉ là có khi ăn được một nửa, ngũ tạng sẽ bất chợt quặn đau, máu tươi không ngừng trào ra từ trong miệng, dù có lau thế nào cũng không sạch nổi.

Ta chỉ có thể trả thêm chút bạc, bởi vì đã làm bẩn bàn ghế của họ.

Lúc ra khỏi tửu lâu, nghe thấy có người nói hôm qua thái tử phi Tô Nguyệt Nguyệt gặp được sơn phỉ, bởi vì kinh hách nên đã bị đập đầu và bất tỉnh, may nhờ có Thẩm đại nhân chắn một đao cho nàng, nếu không…

Chàng bị thương?

Ta không muốn quản nữa.

Ta không nghe tiếp nữa, mang theo hộp đồ ăn vẫn chưa ăn xong đi đến ngõ nhỏ bên ngoài tửu lâu, đưa cho một tiểu hài tử đang nằm ở nơi râm mát.

Nhóc ấy tên là Phú Quý, là một nhóc ăn mày ta quen vào mùa xuân.

Ngày đó, ta từ tửu lâu đi ra, suýt chút nữa té xỉu xuống đất, là nhóc ấy đã đỡ ta đến bên góc tường ngồi xuống, ta cảm kích nói lời cảm tạ.

Nhóc cười he he, chỉ vào đồ trong tay ta và nói:

“Ta cũng không phải giúp không công đâu, ta muốn ăn bánh hạt dẻ trong tay ngươi.”

Ta cười cười, đưa cho nhóc.

Nhìn dáng vẻ nhóc nhét bánh vào trong miệng, ta nhất thời có chút hoảng hốt, dường như gặp lại thiếu niên từng cướp lấy bánh ngọt của ta và nhét vào miệng năm ấy.

Hai nha hoàn cùng ta ra ngoài đã bị ta đuổi đi mua trang sức và phấn mặt, còn ta thì ngồi ở góc tường hồi lâu, tùy ý trò chuyện với nhóc ấy.

Ta hỏi nhóc: “Đệ tên gì?”

“Phú Quý.”

“Phú Quý?”

“Đúng vậy, về sau ta nhất định phải đại phú đại quý.”

Ta bị nhóc chọc cười.

Nhóc hỏi lại tên ta, ta nói: 

“Ta tên Niên Niên.”

“Là Niên Niên trong Niên Niên Tuế Tuế (tháng năm đổi dời) sao?”

Suy nghĩ bị nỗi đau từ đầu ngón tay gián đoạn, Phú Quý ngẩng đầu nhìn ta:

“Niên Niên, mới mấy ngày không phải mà hình như tỷ đã gầy đi rồi.”

Ta cười: “Thật hả? Có phải càng ngày càng xinh đẹp không?”

“Xí, tỷ gầy còn hơn cả một ăn mày như ta rồi này, cái này tỷ ăn đi, ta không ăn.”

Nhóc muốn trả lại cho ta, lại bị ta từ chối.

Ngày nắng nóng làm người ta hoa mắt chóng mặt, ta lấy một quyển sách ra đưa cho nhóc:

“Này, hôm nay dạy đệ đọc cái này.”

Nhóc học từng câu từng chữ rất nghiêm túc, trước khi đi còn có chút không nỡ.

Ta để quyển sách lại cho nhóc ấy, cười nói:

“Lần sau đến lại dạy đệ, giờ ta phải về dạy Tuế Tuế rồi.”

“Vậy lần sau tỷ nhất định phải đến đấy nhé.”

“Nhất định.”

Khi ta quay về phủ, Tuế Tuế đang nằm trên tay Thẩm Thiên Từ.

Nhỏ như vậy, dường như chỉ cần chàng dùng chút sức thôi là có thể bóp chết nó.

Ta muốn đón lấy Tuế Tuế từ trong tay chàng, lại bị chàng tránh đi.

Trên bàn có vài món ăn, chàng kêu ta ngồi xuống ăn cùng chàng.

“Thiếp vừa mới ăn xong, giờ ăn không vô.”

“Vậy ngồi một lát với ta.” Ngón tay thon dài của chàng nhẹ nhàng vuốt ve Tuế Tuế, rũ mắt không nhìn ta.

Ta có chút bất đắc dĩ đồng ý, chống cằm nhìn chàng.

Hồi lâu, chàng mới mở miệng hỏi: “Đại phu nói như thế nào?”

À, cuối cùng chàng mới nhớ ra vụ ta cảm thấy khó chịu.

Chọc chọc Tuế Tuế trong tay chàng, ta thản nhiên nói: “Đại phu nói không sao cả, chỉ là ăn nhiều nên bị căng bụng thôi.”

Chàng không nói gì nữa, thong thả ung dung uống canh.

Nhìn khuôn mặt có vẻ tái nhợt của chàng, có lẽ là thật sự bị thương.

Không biết kể từ khi nào, giữa hai người chúng ta đã không còn gì để trò chuyện nữa.

Nghĩ nghĩ, ta vẫn tìm chủ đề nói:

“Chàng nói thử xem, Niên Niên chết rồi, Tuế Tuế có đau khổ không?”

Chúng đã ở bên nhau thật lâu thật lâu rồi đấy.

Mãi vẫn không nghe thấy câu trả lời, ta ngẩng đầu lên nhìn chàng, vừa lúc đối diện với hai con mắt sâu thẳm của chàng.

“A Li, có phải nàng có chuyện gạt ta không?” Chàng nhìn ta, chợt mở miệng, giọng nói vẫn bình đạm như xưa.

Ta không hề hoảng loạn một chút nào, với năng lực hiện giờ của chàng, muốn tra cái gì mà không tra được chứ, vì thế ta gật đầu: “Đúng vậy, thiếp đang lén mưu đồ chạy trốn, kế hoạch đã chuẩn bị xong rồi.”

Tuế Tuế đột nhiên bị đặt vào trong tay ta, chàng đứng dậy, cúi đầu nhìn ta:

“Nàng tựa như còn thỏ này vậy, có thể chạy tới nơi nào?”

Nói xong thì định rời đi, ta vô thức túm chặt ống tay áo của chàng.

“Thẩm Thiên Từ, chàng vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của thiếp?”

“Cái gì?”

“Niên Niên chết rồi, Tuế Tuế có đau lòng không?”

“Súc sinh mà thôi, sao lại biết đau lòng chứ.”

Ta sờ đầu Tuế Tuế, nhìn đôi mắt hồng hồng của nó, tỏ vẻ tán đồng.

Thẩm Thiên Từ chàng không phải vậy sao.

Trong xương cốt nam nhân này chảy dòng máu thú vật, đối xử tàn nhẫn với người khác, đối với bản thân thì lại càng ác, sự dịu dàng duy nhất có lẽ cũng chỉ dành cho Tô Nguyệt Nguyệt.

Thật là lãng phí bộ túi da tuấn tú văn nhã kia.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng giết người là vào một hôm chạng vạng năm ta mười một tuổi, ta cố gắng trèo tường để sang nhà bên cạnh, khó khăn lắm mới trèo lên được đầu tường thì thấy chàng đang cầm một thanh chủy thủ, không chớp mắt giết chết hai gã hắc y nhân.

Máu tươi còn bắn lên mặt ta.

Trong khoảnh khắc đó, ta như bị người điểm huyệt, mở lớn mắt ngã thẳng xuống.

Không hôn đấy mẹ, được chàng đón lấy.

Thanh chủy thủ nhiễm máu sát bên sườn mặt ta, chàng cau mày nói: “Cẩn thận một chút.”

Ta thở nhẹ hơn, bình ổn giọng và nói: “Muội không sao, huynh mau thả muội xuống trước đi.”

Chân vừa mới chạm đất, ta vội chui vào cái lỗ chó quay về sân của mình.

Sau đó, nửa năm liền càng đều đặt xôi gà hạt dẻ lá sen ở cái lỗ chó đó. Phải mãi lâu sau này, khi nhớ lại chuyện lúc đó, ta mới tức giận lườm chàng:

“Muội đâu phải chó đâu mà sao huynh cứ phải đặt đồ ăn ở lỗ chó vậy?”

Chàng nở nụ cười hiếm có:

“Muội không phải chó con, muội là thỏ con.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play