Ta vào ở sân của A Li.

Đến nửa đêm, ta lại lần nữa độc phát, đau đến tận bình minh, máu tươi nhiễm đỏ xiêm y.

Đến khi mặt trời ló dạng, ta như đã chết một lần. Ta bò dậy cầm miếng bánh hạt dẻ trên bàn, cho vào miệng, nhưng không hề cảm nhận được hương vị thơm thơm ngọt ngọt trong trí nhớ.

Lần đầu tiên độc phát, vị giác đã mất.

A Li thích ăn xôi gà hạt dẻ lá sen và bánh hạt dẻ đến vậy mà, thì ra ngày tháng cuối đời của nàng, nàng lại không nếm được vị nữa rồi.

Tuế Tuế chui ra từ góc bàn, mang ra một cục giấy dúm dó. Ta bế nó lên, nhân tiến nhặt cục giấy đó lên, mở ra, bên trên biết sáu chữ mềm mại:

Thẩm Thiên Từ, kẻ lừa đảo.

Ngực lại bắt đầu đau, ta vuốt ve nét mức đã khô kia, muốn cười, rồi lại cười đến muốn rơi lệ.

Mùa xuân qua đi rất nhanh, khi mùa hè vừa đến, Tuế Tuế bị bệnh, không ăn gì, cũng không uống gì.

Ta trơ mắt nhìn nó suy yếu từng ngày, cuối cùng chết trong lòng ngực mình.

Trong trí nhớ, hình như A Li lập một bia mộ nhỏ cho Niên Niên. Ta tìm được, sau đó đào một cái hố ở bên cạnh và chôn Tuế Tuế xuống.

Trên đường trở về, ta đột nhiên nhớ A Li từng nói:

“Niên Niên là A Li, Tuế Tuế là Thiên Từ.”

“Niên Niên đã chết, Tuế Tuế có đau lòng không?”

Ta nôn ra một ngụm máu, tạng phủ đều nứt.

Niên Niên đã chết, Tuế Tuế cũng sẽ chết.

Tối hôm đó, ta lại trải qua một cơn đau đến tận xương tủy ở trên giường, trong lúc mơ màng dường như đã trở về sinh thần năm mười một tuổi.

A Li thật cẩn thận bê một bát mì trường

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play