Ta biết Thẩm Thiên Từ năm tám tuổi, khi đó, chàng là con vợ lẽ của hầu phủ, còn ta là tiểu thư của Giang phủ.

Ngày ấy, diều của ta bay vào trong sân bên cạnh. Sau khi leo tường thất bại, ta quyết định chui qua từ lỗ chó. Từ xa, ta thấy con diều hình bươm bướm của mình bên hồ và Thẩm Thiên Từ đang quỳ gối bên cạnh.

Chàng bị phạt quỳ, không được phép ăn uống.

Đây là ta nghe lén được từ nha hoàn gần đó. Nhị công tử hầu phủ ở nhà bên bởi vì kiệt ngạo khó bảo, suốt ngày bị cha phạt.

Ta đến bên cạnh chàng và nhặt diều lên, chàng như không nhìn thấy ta, im lặng không nói một lời.

Sáng sớm ngày thứ hai, ta chui từ lỗ chó qua, quan sát xung quanh và phát hiện chàng vẫn còn đang quỳ. Ta mủi lòng, cầm chút bánh ngọt bò qua mang cho chàng, chàng không ăn, ta lại ngồi xổm xuống ăn trước mặt chàng.

Sau đó, chàng dữ dằn cướp lấy chiếc bánh trong tay ta vào nhét vào miệng.

Ta cười.

Tuy rằng nương ta mất sớm, cha ta cũng chỉ là một quan viên rất nhỏ. Nhưng cha rất chiều ta, từ nhỏ đến lớn ta chưa phải chịu chút thiệt thòi nào.

Không như Thẩm Thiên Từ, ba ngày bị phạt một trận nhẹ, năm ngày bị phạt một trận nặng, thật đáng thương.

Vì vậy, ta thường xuyên bò qua lỗ cho tới thăm chàng bị phạt, rồi ăn xôi gà hạt dẻ lá sen ngay trước mặt chàng, dần dà cũng thành quen.

Từ tám tuổi đến mười tám tuổi, chàng vẫn luôn kề cạnh bên ta.

Năm ấy, cha ta bị người hãm hại. Tất cả người trong phủ đều bị xử tử, không xử tử thì là lưu đày, duy chỉ có ta là được chàng cứu. Từ đây, ta không còn là Giang Li, chỉ là A Li.

Chàng ôm chặt ta khóc đến tê tâm phế liệt vào lòng, giọng khàn khàn:

“A Li, ta sẽ báo thù cho cha muội! Tất cả những kẻ đó đều đáng chết, không có có thể bắt nạt A Li.”

Đúng vậy, không ai có thể bắt nạt ta, chàng sẽ luôn báo thù cho ta. Cho nên, những kẻ đã hãm hại cha ta đều bị Thẩm Thiên Từ giải quyết từng người một.

Rồi sau này, người bắt nạt ta lại chính là chàng.

Một lần gặp được Tô Nguyệt Nguyệt ở cung yến. Nàng ấy là đích nữ phủ thừa tướng, một điệu nhảy khuynh thành tuyệt diễm. Ta tin chắc, đêm đó động tâm không chỉ có mình Thẩm Thiên Từ.

Mà khi đó chàng đã tay cầm quyền cao, muốn có được một người cũng không phải việc gì khó, khó chỉ là do Tô Nguyệt Nguyệt và thái tử lưỡng tình tương duyệt.

Chàng không nỡ cưỡng bách nàng ấy. Nhưng chỉ cần Tô Nguyệt Nguyệt vừa xảy ra chuyện, chàng ấy nhất định sẽ là người đầu tiên lao tới. Tô Nguyệt Nguyệt khổ sở có chàng kề bên, Tô Nguyệt Nguyệt bị thương cũng có chàng, dù cho Tô Nguyệt Nguyệt có muốn ánh trăng trên bầu trời, chàng cũng đều sẽ nghĩ cách hái xuống.

Chàng thậm chí còn không giãi bày tâm ý của mình, mãi đến trận hỏa hoạn đó đã làm nhen lên tình yêu của chàng, cũng đã thiêu rụi hết tình nghĩa giữa ta và chàng.

Cho dù ta có ngu ngốc đến mấy, cũng hiểu rằng chàng đã thích cô nương khác.

Bấy giờ, ta mới hiểu được. Chàng nói thích ta, nói sẽ đối tốt với ta, có lẽ vì trong những ngày tháng kham khổ đau đớn tủi nhục của chàng, chỉ có mình ta bầu bạn với chàng.

Mà Tô Nguyệt Nguyệt không cần làm cái gì, chỉ cần đứng một chỗ, chàng đều sẽ thích nàng ấy.

Sau khi biết chàng thích Tô Nguyệt Nguyệt, ta từng muốn hòa li với chàng, nhưng chàng chỉ cười dịu dàng nhìn ta:

“A Li, nàng rời khỏi ta thì có thể đi đâu được chứ?”

“Đi nơi nào cũng được, ta không muốn ở bên cạnh chàng nữa.”

Chàng nắm lấy tay ta, đôi môi cong lên không chút độ ấm:

“A Li, nàng chỉ có thể ở cạnh ta mà thôi.”

Đoạn thời gian đó, mỗi lần ta nhìn chàng đều không có sắc mặt nào tốt. Ta còn thường xuyên cãi nhau với chàng, mà khi nhắc đến Tô Nguyệt Nguyệt thì lại càng ồn ào hơn, mãi đến khi chàng tóm chặt cổ tay ta, cố nén giận nói: 

“Giang Li, nàng như bây giờ thật là khó coi.”

Tâm chết cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, ta chợt cảm thấy nhàm chán, vì vậy ta dọn tới Thiên viện, không muốn nhìn thấy chàng nữa.

Năm đó, ta từng thay chàng chắn một mũi tên độc. Khi đang đấu tranh với tử thần, chàng ngồi bên mép giường ta, cả đêm không ngủ không nghỉ. Ta kêu chàng đi nghỉ ngơi, chàng lại nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay ta. Dưới ánh trăng, ta nhìn thấy trong mắt chàng như rơm rớm nước.

Chàng nói: “A Li, ta ở với nàng, nàng đừng rời ta đi, có được không? Ta chỉ có nàng, A Li.”

Đó có lẽ là lúc chàng yêu ta nhất! Vì vậy, ta để đại phu lừa chàng, nói độc đã giải.

Sau này, phát hiện chàng không yêu ta, ta thấy cũng không cần thiết phải nói. Chàng đã thay ta báo thù cho cha và Giang phủ, nên đến lúc báo đáp lại chàng rồi.

Hiện giờ, mỗi ngày ta đều bị độc trong người tra tấn, thật sự rất mệt mỏi. Ta đã không còn sức lực để điên cuồng cãi vã với chàng nữa rồi.

Không muốn có thêm bất kỳ cảm xúc nào nữa.

Chàng thiếu niên từng đỏ mặt nói thích ta dưới gốc cây hòe kia…

Chung quy, đã chết rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play