Mùa hè dường như sắp kết thúc, thời gian trôi qua thật nhanh, cơ thể ta cũng ngày càng kém đi.
Ta không biết lúc người ta sắp chết có phải sẽ thường xuyên mơ về quá khứ không, mà trong giấc mơ của ta, hình ảnh xuất hiện nhiều nhất có lẽ chính là Thẩm Thiên Từ.
Tết Thượng Tị năm ấy, ta cùng chàng đi dạo trên con đường rực rỡ ánh đèn, giữa dòng người đông đúc, chàng vẫn luôn che chở ta, đi sát theo sau ta.
Chúng ta mua hai cái mặt nạ, của chàng của thỏ con, còn của ta là một con sói xám lớn. Khi ta đeo mặt nạ vào và gào lên ‘grào’ với chàng thì đột nhiên trên đường xuất hiện tiếng thét thất thanh, và cái giá biểu diễn ảo thuật gần đó đổ về phía ta.
Trong đám người lộn xộn, căn bản không trốn được.
Rồi, tầm mắt ta tối sầm lại, được Thẩm Thiên Từ ôm vào lòng, sau đó ta nghe thấy một tiếng kêu đau, chàng thay ta nhận nỗi đau khi cây cột to lớn đập vào người và chàng đã phải nằm trên giường ba ngày liền.
Đó có lẽ chính là ngày tháng ngủ đông cuối cùng của chàng.
Có người nói, mẫu thân chàng là một kỹ nữ, vừa mới sinh chàng ra đã bị xử lý. Cũng có người nói, mẫu thân chàng làm một tỳ nữ, thông dâm với người ta rồi bị xử tử. Nhưng sự thật lại chẳng ai hay, cho nên ngày tháng chàng ở hầu phủ kỳ thật không tốt xíu nào.
Đáng thương.
Mãi đến khi thủ đoạn tàn nhẫn lòng muông dạ thú của chàng bại lộ ra trước mặt ta, rồi hơn phân nửa người trong hầu phủ, bao gồm cả hầu gia và đích tử đều chết bất đắc kỳ tử.
Ta cảm thấy vẫn nên thương cho bản thân trước thì tốt hơn.
Hiện giờ nghĩ lại, đoạn thời gian cách tường viện kia có lẽ là đoạn thời gian tốt đẹp nhất giữa ta và chàng.
Buổi sáng thức dậy, Thẩm Thiên Từ đã ra cửa, từng cơn đau từ ngực truyền đến khiến ta phải che khăn lại nôn mấy ngụm máu.
Sau đó, ta uể oải nên trên ghế quý phi, ôm Tuế Tuế đọc thoại bản. Đọc được một nửa, bên ngoài đột nhiên trở nên ồn ào, ta hỏi ra thì biết, thái tử xuất chinh đã trở lại.
Còn mang về một vị cô nương.
Nghe nói, vị cô nương kia không có có vẻ đẹp mạo mỹ, văn võ song toàn, mở lời thành thơ, hơn nữa còn am hiểu thuật kỳ hoàng, chế tạo hỏa dược, rất được thái tử yêu thích.
Hơn nữa, nàng kia cũng từng cứu thái tử khi trọng thương và mất tích.
Không biết vì cái gì, ta chợt nghĩ đến Tô Nguyệt Nguyệt, thiên tư quốc sắc, tài nghệ song toàn, lưỡng tình tương duyệt với thái tử.
Nhưng hiện tại thái tử xuất chinh trở về, con mang theo một vị cô nương…
Lật một tờ thoại bản, bên trên viết một câu:
Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp tai ương.
Ta thở dài.
Thái tử chiến thắng trở về, trong cung mở tiệc, Thẩm Thiên Từ khi trở về, trên người quanh quẩn mùi rượu nhàn nhạt.
Lúc ta ôm Tuế Tuế tản bộ trong phủ, thấy chàng đang khoanh tay ngắm trăng.
Tuế Tuế đột nhiên nhảy khỏi lòng ta, nhảy đến bên chân chàng.
“Đừng động, đừng dẫm vào nó.”
Ta vội vàng ngồi xổm xuống, cẩn thận ôm nó lên. Đúng lúc này, một cơn choáng váng ập đến khiến ta suýt nữa hôn chào đất mẹ, một đôi tay đỡ lấy ta.
Đến khi ta tỉnh táo lại, chỉ nhìn thấy chàng đang dán chặt mắt vào ta:
“Nàng làm sao vậy?”
Ngay trong khoảnh khắc đó, có lẽ là say vì hương rượu trên người chàng, ta nghiêm túc nhìn chàng và nói:
“Thẩm Thiên Từ, nếu thiếp nói thiếp sắp chết, chàng tin không?”
Chàng sững người ra một lúc, rồi sau đó nhíu mày nhìn khuôn mặt ta:
“Khí sắc không tệ, muốn giả vờ thì cũng phải làm cho giống một chút.”
Khí sắc đương nhiên là không tệ rồi, đó là ra ta đã cẩn thận vẽ ra đấy.
Ta cúi đầu nhìn bộ váy đỏ diễm lệ của mình, còn có móng tay sơn bóng, ngẩng đầu lên và cười với chàng:
“Lần sau thiếp thay bộ váy trắng rồi đến ha!”
Váy trắng giống Tô Nguyệt Nguyệt í.
Ở trong mắt chàng, chỉ có Tô Nguyệt Nguyệt mới luôn có thân thể không tốt, gầy yếu như gió.
Mà ta cùng chàng lớn lên, trên có thể trèo tường, dưới có thể đục lỗ, còn có thể cùng chàng đánh nhau trên giường, thân thể như thế nào, chàng ấy còn rõ hơn cả ta.
Đáng tiếc… Đó chỉ là trước kia, hiện giờ, ngay cả sức lực để ôm Tuế Tuế, ta cũng sắp không còn nữa.
Đêm dài nằm trên giường, ta cách Thẩm Thiên Từ rất xa, nhắm mắt lại không nhúc nhích.
Từ sau khi ngả bài, chàng rất ít tới nơi này, mà ta cũng không tới tìm chàng.
Khi eo bị ôm, ta buột miệng thốt ra: “Thẩm Thiên Từ, chàng đừng chạm vào thiếp được không?”
Ta không thể khống chế được sự run rẩy trong giọng nói.
Trước kia, lúc cho rằng chàng yêu ta thì cũng thôi đi. Hiện giờ biết chàng căn bản không yêu ta, tối nay còn có tâm tư nặng nề, say rượu ngắm trăng, ta không muốn nghĩ gì nữa, cũng không muốn chàng chạm vào.
Ta cảm thấy ghê tởm.
“A Li, nàng cảm thấy nếu ta muốn làm cái gì, nàng phản kháng được sao?”
Hơi thở của chàng kề sát bên tai, ta cắn chặt môi, phòng vệ tâm lý cao chót vót hoàn toàn sụp đổ, nước mắt không tiếng động rơi xuống, ta không dám phát ra tiếng.
Không biết đã qua bao lâu, chàng rút thanh chủy thủ dưới gối ra ra, khẽ nói:
“Ngủ đi.”