Thời điểm đại phu nói cho ta, ta chỉ còn lại nửa năm nữa, Thẩm Thiên Từ đang chạy tới cứu người trong lòng của chàng —— Thái tử phi tương lai, Tô Nguyệt Nguyệt.

Thái tử ở trên chiến trường bị tập kích, sinh tử chưa rõ. Tô Nguyệt Nguyệt tới chùa miếu cầu phúc, trên đường đi gặp phải sơn phỉ. Thẩm Thiên Từ vừa hay tin đã lập tức bỏ lại ta đang sinh bệnh, định rời đi.

Ta kéo tay chàng, từng câu từng chữ khẩn cầu: “Thiên Từ, có thể ở cùng thiếp được không, thiếp sợ lắm.”

Chàng bẻ từng ngón tay của ta ra, nhíu mày: “Không phải đã cho người đi mời đại phu rồi sao? Nàng còn sợ cái gì?”

A, ta sợ cái gì?

Ta sợ chết đó, ta càng sợ là khi ta chết, chàng không ở bên.

Nhưng cuối cùng, chàng ấy vẫn rời đi, rời bỏ ta.

Sau khi uống thuốc xong, ta lại hộc máu. Nhìn thấy cái đầu nhỏ của Tuế Tuế chui ra từ góc tường, ta chợt hoài niệm những năm tháng có nó bầu bạn.

Đó là một trong hai chú thỏ trắng trẻo mập mạp mà ta nuôi.

Niên Niên và Tuế Tuế.

Đáng tiếc, Niên Niên đã bệnh chết trước đó không lâu.

Niên Niên chết vào một ngày hè trong trẻo, nó nằm yên trong lòng ngực ta, không bao giờ cử động nữa.

Ta ôm nó khóc thật lâu, có lẽ Thẩm Thiên Từ bị tiếng khóc của ta làm cho phiền lòng, chàng nhéo cằm ta nói:

“Nàng khóc đủ chưa? Không phải chỉ là một con thỏ thôi sao?!”

Đúng vậy, không phải chỉ là một con thỏ thôi sao, có gì đáng mà phải khóc.

Hình như chàng không nhớ, Niên Niên và Tuế Tuế là do chàng săn từ bãi săn thú mang về tặng ta, ta đã phải chăm chúng hồi lâu mới có thể làm cho chúng từ hơi thở thoi thóp thành khỏe mạnh và có thể tung tăng nhảy nhót như bây giờ.

Ta từng nói với chàng, Niên Niên là A Li, Tuế Tuế là Thiên Từ.

Niên Niên đã chết, ta cũng sắp chết rồi.

Tiếng ve sầu khe khẽ từ ngoài cửa sổ. Trước kia, ta chỉ cảm thấy tiếng ve sầu rất ồn ào, giờ lại muốn nghe nhiều hơn nữa. Dù sao, sau này sẽ không còn được nghe nữa.

Nắng dọc theo cửa sổ rọi vào, mang theo chút hương hoa dìu dịu làm người ta cảm thấy buồn ngủ. Trong lúc mơ màng, ta dường như mơ về năm đó, năm ta mười lăm tuổi gả cho Thẩm Thiên Từ.

Sau khi chiếc khăn voan màu đỏ được vén lên, đập vào mắt ta là khuôn mặt tuấn tú nho nhã của chàng. Khi ấy, chàng ôm chặt lấy ta, nhủ rằng sau này sẽ đối xử với ta thật tốt, thật thật tốt.

Lúc đó, ta thật ngây thơ, không biết cái tốt này là có hạn.

Cho đến năm đó, chùa miếu cháy, ta và Tô Nguyệt Nguyệt cùng bị nhốt bên trong ngọn lửa hừng hực, khói đen khiến ta nghẹt thở và đau mắt, nhưng ta vẫn cố gắng chịu đựng nỗi sợ hãi và an ủi nàng ấy:

“Ngươi đừng sợ, Thiên Từ nhất định sẽ đến cứu chúng ta.”

Chàng từng nói, chàng sẽ bảo vệ ta.

Sau đó, chàng đã tới. Không chút do dự, chàng bế Tô Nguyệt Nguyệt ra ngoài, ngọn lửa bắn tung tóe, có tia bắn vào sườn mặt của ta.

Đau lắm.

Sau khi được cứu, ta hôn mê một đêm mới tỉnh lại, chàng nắm ngón tay ta và nói:

“Thực xin lỗi, A Li! Nàng ấy là thái tử phi tương lai, không thể có bất kỳ sơ suất nào được.”

Giọng của ta bị khói làm cho khàn khàn. Dù vậy, ta vẫn bướng bỉnh hỏi chàng:

“Nếu nàng ấy không phải thái tử phi thì sao?”

“Nàng ấy sẽ sợ.”

Đúng vậy, nàng ấy sợ, còn ta thì không, bởi vì ta vốn dĩ sẽ chết.

Chàng vẫn còn chưa biết, độc của ta đã ngấm vào tận xương tủy, không có thuốc chữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play