Nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, chăn mùa đông của Tô Nhan đã bẩn, Tô Ngân Quốc không nghĩ đến việc giặt chăn cho cô, Tô Nhan cũng không có ý định tự giặt chăn nên cô đành tạm chấp nhận việc dùng cái chăn bẩn đó.

Trâu Cát Phân biết chuyện nhưng không nói gì, ngày hôm sau liền mua cho cô một cái chăn mới, Tô Nhan có chút thụ sủng nhược kinh*, nhìn bóng dáng bận rộn bên giường mình, trong lòng cô nhất thời có cảm giác vô cùng phức tạp.

(*thụ sủng nhược kinh: Được yêu thương mà cảm thấy lo sợ)

Lúc trời trở lạnh, Tô Nhan và Tư Mộc mặc áo len cùng màu, cùng kiểu dáng do chính tay Trâu Cát Phân dệt thành, dù hơi rẻ tiền nhưng cực kỳ mềm mại và dễ chịu khi mặc lên người.

Được Trâu Cát Phân chăm sóc nên thái độ của Tô Nhan đối với Tư Mộc cũng thân thiện hơn trước rất nhiều, Tư Mộc tự nhiên phát hiện ra sự thay đổi này, bộ dáng cực kỳ vui vẻ.

Tô Nhan sợ lạnh, vừa vào màu đông liền không thể ngủ ngon, ngay cả việc có túi chườm nóng bên cạnh cũng không có tác dụng gì.

Liên tiếp mấy ngày như vậy, dưới mắt cô nhanh chóng xuất hiện một quầng thâm nhàn nhạt, Trâu Cát Phân thấy vậy thì trải thêm cho cô một chiếc chăn điện, đây là phúc lợi dành cho nhân viên công ty, bà ta còn dặn dò cô: “Trời ấm rồi thì nhớ tắt công tắc, khi dùng cũng nhớ cẩn thận đấy, lúc nào cũng dùng nó đối với thân thể cũng không tốt.”

Tô Yên nghịch nghịch công tắc, trước đây cô chưa từng dùng qua, cảm thấy khá mới lạ nên gật đầu đáp ứng

Buổi tối, cô rửa chân rồi chui vào trong chăn, chăn điện đã được bật lên từ trước, một luồng hơi ấm phả lên mặt khiến cô thoải mái rùng mình, dường như có thể cảm nhận được lỗ chân lông đang giãn ra, cô nheo mắt tận hưởng sự ấm áp dễ chịu.

Tư Mộc ngồi ở bên giường ngây người nhìn cô, vẻ mặt của Tô Nhan dưới ánh đèn lúc này có vẻ đặc biệt mê hoặc, trẻ con vốn rất tò mò, luôn thích tìm hiểu những thứ mới lạ.

Sau khi nhìn cô xong, cậu thủ thỉ: “Chị ơi, em lạnh quá!”

Tư Mộc đợi xem nhưng mãi không thấy cô có phản ứng gì, cậu liền cao giọng gọi thêm một tiếng: "Chị, em lạnh!"

Tô Nhan mở to mắt nhìn cậu, đứa trẻ được bọc trong một chiếc chăn bông, chỉ để lọt ra ngoài cái đầu nhỏ xinh xắn, cô hỏi: “Sao lúc nãy không kêu lên?”

“Hôm nay thật lạnh, nghe mọi người nói nhiệt độ đã hạ xuống rồi!” Từ trong chăn, cậu duỗi tay ra, ngón tay chậm rãi đóng mở vài lần: “Đông cứng rồi!”

Tô Nhan khịt mũi, phớt lờ cậu nhóc, nhất quyết chui vào chăn, nhắm chặt mắt lại, mặc kệ cậu nhóc có hò hét bên tai như thế nào.

Tư Mộc ủy khuất bĩu bĩu môi, cuối cùng cậu chỉ dám vén chăn, đôi dép loẹt quẹt dưới sàn, hướng tới bên tai Tô Nhan gọi lớn: "Chị, em lạnh, em muốn ngủ cùng chị!”

Tô Nhan nghe thấy tiếng bước chân của cậu nhóc liền biết có việc không ổn, gắt gao trừng cậu một cái: "Điên à? Trở về giường của cậu ngủ đi."

Sự chênh lệch nhiệt độ quá lớn khiến Tư Mộc vừa bước ra khỏi giường đã run cầm cập, tay chân như rã rời, nhưng cậu vẫn nhất quyết không quay đầu lại, trong lòng tuy còn có chút sợ hãi Tô Nhan, nhưng đồng thời cũng có chút chờ mong được ngủ cùng cô, được thân thiết với cô, cậu thực sự rất hy vọng thái độ của Tô Nhan dành cho cậu cũng giống như các cặp chị em khác.

Tô Nhan đẩy Tư Mộc một cái: "Tôi kêu cậu trở về giường ngủ, có nghe không?”

“Không muốn!” Tư Mộc ương bướng, thanh âm run rẩy: “Em muốn ngủ cùng chị cơ!”

Hai người giằng co một hồi, mãi cho đến khi sắc mặt Tư Mộc tái nhợt, Tô Nhan tức giận nói: "Được, tôi phục cậu rồi, cậu có phải đàn ông con trai không? Cậu coi có người đàn ông bám dai như đỉa như cậu không? Sau này cậu đi cầu hôn bạn gái cũng cố chấp như này sao?”

Tư Mộc nghe cô giảng giải không nói lời nào, nhìn thấy trong chăn có một khe hở, cậu vội vàng lẻn vào, hơi lạnh tràn ngập chăn ấm khiến Tô Nhan sợ hãi ngậm miệng lại.

Sau khi mục đích của Tư Mộc đạt được, cậu lập tức trở lại thành bộ dáng một đứa trẻ tỏ vẻ đáng yêu chuyên làm nũng người lớn, bàn tay dưới chăn kéo tay áo Tô Nhan, đến gần cô hơn một chút, cười cười nói: "Chị, chị thật tốt bụng!"

Tốt cái gì? Đúng là ảo tưởng, cậu còn không xem xem ai là người cho cô cái chăn ấm áp này! Lời này Tô Nhan chỉ có thể nghĩ trong lòng, lặng im quay đầu đi, không muốn để ý tới cậu nữa.

Sau khi cả hai đều được ủ ấm, Tô Nhan tắt chăn điện và đèn bàn, lớp chăn ấm áp mềm mại bao bọc toàn thân khiến cô gần đây không được ngon giấc rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Đến nửa đêm, hơi ấm trong chăn điện đã mất tác dụng giữ nhiệt, Tô Nhan lại cảm thấy toàn thân lạnh như băng, vô thức tiến về nguồn hơi ấm.

Tư Mộc bị cô đè nặng đến nỗi phải tỉnh dậy, mới mở mắt ra, cậu phải mất vài giây để nhận thức được rằng tay chân mình đang bị chói trặt. Tư Mộc quay đầu, cố gắng ngoái lại nhìn, nhờ ánh sáng chiếu vào qua khung cửa sổ, cậu có thể nhìn thấy gương mặt phóng đại của Tô Nhan, tuy không nhìn thấy rõ ràng nhưng việc này vẫn khiến Tư Mộc kinh ngạc mở to hai mắt.

Cậu nằm ở mép giường, đây vốn là điều kiện tiên quyết để Tô Nhan cho phép cậu ngủ cùng mình, nhưng hiện tại cậu lại được Tô Nhan ôm vào lòng, nhiệt độ cơ thể của hai người xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, đây là lần đầu tiên cô chủ động tiến đến gần cậu, Tư Mộc cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhất quyết xoay người chui vào trong lòng cô, sau đó thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Tư Mộc thức dậy trước, sững sờ mất mấy giây mới đẩy người Tô Nhan, nhỏ giọng nói: "Chị, dậy đi, chúng ta sắp muộn học rồi!"

Phỏng chừng đã rất lâu Tô Nhan không được ngủ ngon như vậy, cô hơi trằn trọc mấy lần, lại tiếp tục nhắm mắt, cũng không có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy. Trong lúc di chuyển, cổ áo giữ nhiệt trượt xuống để lộ làn da mỏng manh mờ nhạt bên trong.

Trong mắt Tư Mộc tràn đầy nghi hoặc, nhìn khuôn mặt ngủ say bình yên của Tô Nhan, cậu không nhịn được giơ tay ra sờ thử, viên thịt này rất ấm lại rất mềm, Tư Mộc trợn tròn mắt, nhịn không được nhéo nhéo mấy cái.

Lúc này Tô Nhan đã tỉnh táo lại, trước ngực có cảm giác mát lạnh khiến cô phản xạ ngay lập tức đẩy cậu ra, cô siết chặt cổ áo, gầm lên một tiếng: "Cậu làm gì vậy?"

Tư Mộc bị đẩy ra đập đầu vào tủ đầu giường, cậu xấu hổ ngồi dậy, mím chặt miệng, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé vừa gây chuyện của mình, lớn tiếng nói: “Em không cố ý, em không biết đó là gì nên mới nhéo nó thử xem.”

Tô Nhan đỏ mặt, thật muốn tát vào mặt cậu nhóc một cái.

Nhưng một đứa trẻ chín tuổi có biết gì đâu? Nhìn thấy ánh mắt khẩn trương và thận trọng của Tư Mộc, cô chỉ cảm thấy đầu mình đau như búa bổ.

Cô phất phất tay: "Thôi, trở về chỗ của cậu thay quần áo đi.”

Tư Mộc cắn ngón tay không nhúc nhích, cậu biết Tô Nhan đang tức giận với mình, nhưng cậu không hiểu tại sao cô lại tức giận như vậy.

Một lúc sau, cậu quyết định gạt bỏ sự ngượng ngùng của mình, hỏi ý cô: “Chị ơi, đêm nay em vẫn muốn ngủ ở đây.”

Tô Nhan trừng cậu một cái: "Cậu còn dám nghĩ tới việc này!"

"Ngủ với chị thoải mái lắm."

“Không được.” Tô Nhan thẳng thừng từ chối, cầm lấy bộ đồng phục chuẩn bị mặc vào.

"Chị, chị để em ngủ cùng chị mà, sau này em không dám đụng chạm lung tung nữa!”

Tô Nhan gõ đầu cậu nhóc một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Câm miệng, cậu còn dám nói nữa, tôi sẽ không để ý tới cậu nữa.”

Tư Mộc vội vàng lấy tay che miệng, tỏ vẻ đáng thương nhìn cô, một lúc sau mới dám nói: "Chị, để em ngủ cùng chị đi mà!”

"..."

"Cùng lắm thì em lại ngủ ở mép giường như trước."

Tô Nhan đẩy cậu xuống giường: "Mau xuống đi, tôi muốn thay giày!"

Tư Mộc bị chị gái ngó lơ khiến cậu có chút đau lòng, rưng rưng nước mắt nói: "Chị, chị để em ngủ đi, em sẽ ủ ấm cho chị mà, em không muốn ngủ một mình đâu, oa..."

Tô Nhan nhìn đứa nhỏ mau nước mắt này, thật sự không nói nên lời: "Mới sáng sớm đã khóc như vậy làm gì!"

“Em muốn ngủ cùng chị, không muốn ngủ một mình!” Tư Mộc nghẹn ngào nói, bộ dáng có chút giống đứa nhỏ đang đi tìm mẹ.

Tô Nhan không có kinh nghiệm đối phó với trẻ con, thật ra nhiệt độ cơ thể của Tư Mộc rất cao, ngủ cùng nhau vào ban đêm giống như đặt một cái bếp lò bên cạnh người, đêm qua cô mới có thể ngủ thoải mái như vậy.

Đối mặt với đứa nhỏ không hiểu chuyện đang ăn vạ, Tô Nhan đành phải thỏa hiệp: "Được rồi, ngủ thì ngủ, không phải việc lớn gì!”

Mặc dù cô vẫn chưa thể hoàn toàn thích nghi với việc có một người khác ở bên cạnh mình, nhưng vì Tô Nhan và Tư Mộc đã ngủ cùng nhau mấy lần trong mùa hè, nên bây giờ cô không còn cảm giác xa cách với cậu nhóc như trước nữa.

Tư Mộc hơi sững sờ, dường như không kịp hoàn hồn trước sự thay đổi đột ngột của cô, ngay sau đó cậu lập tức cười khúc khích, có chút giống như một tên điên.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, học kỳ này cũng sắp đến hồi kết thúc, điểm số của Tô Nhan vẫn thấp như trước, mà Tư Mộc lúc nào cũng là người đứng đầu lớp, chênh lệch giữa hai người khiến Tô Nhan có chút chạnh lòng. Hai người cách xa nhau như vậy khiến Tô Nhan có chút hụt hẫng, dù là anh chị em ruột cũng còn có cảm giác ganh tị đua đòi, huống chi là thân phận mẫn cảm như của bọn họ.

Tư Mộc không suy nghĩ phức tạp như cô, mặc dù cậu rất hài lòng với số điểm của mình, nhưng cậu không cảm thấy xấu hổ vì người chị gái của mình, thậm chí cậu càng tôn trọng và ngưỡng mộ Tô Nhan hơn. Nguyên nhân có thể là do lần gặp đầu tiên giữa hai người, Tô Nhan có bộ dáng giống như loài động vật theo bản năng muốn bảo vệ lãnh địa của mình, Tư Mộc là người mới đến xâm phạm lãnh địa của Tô Nhan, đương nhiên cô phải ra sức bảo vệ lãnh thổ của mình rồi.

Tết Nguyên đán là thời điểm mà những đứa trẻ ở độ tuổi này mong chờ nhất, chị em Tô Nhan cũng không phải ngoại lệ. Trâu Cát Phân mua hai bộ quần áo mới, lì xì cho bọn trẻ, tiền mừng tuổi đều gửi lại cho cô, tuy không nhiều lắm nhưng Tô Nhan đều ghi tạc trong lòng. Tuy Tô Nhan không dễ thương ngọt ngào như những đứa trẻ khác, nhưng cô đều giữ kín mọi chuyện trong lòng, cô biết Trâu Cát Phân là người tốt.

Kể từ lúc Tư Mộc thân thiết hơn với Tô Nhan, cậu luôn thích bám theo cô, việc này khiến Tô Nhan cảm thấy vô cùng đau đầu. Giống như lúc này, cô đã hẹn Trần Quần cùng nhau đến khu phố cũ đi chơi, nhưng Tư Mộc cứ nhất quyết kéo cô lại, không chịu buông tay.

"Em không hiểu bọn chị đang chơi cái gì đâu, mau đi tìm bạn bè của em mà chơi đi!"

"Em không muốn, em không thích chơi cùng bọn họ!" Tư Mộc đờ đẫn nói, nhìn chằm chằm bàn tay của mình vì nắm chặt gấu áo của cô mà đã trắng bệch cả đi. Lúc cậu ở cùng Tô Nhan có rất nhiều biểu cảm phong phú, nhưng lúc đối mặt với người ngoài, cậu lại trầm mặc như băng, giống như lần đầu tiên Tô Nhan nhìn thấy cậu nhóc, dáng vẻ u sầu thu mình lại.

"Em sai rồi." Tô Nhan giáo huấn cậu bé: "Ai cũng phải có bạn, sao em lại không có được? Điều này chứng tỏ mối quan hệ của em đang có vấn đề.”

Tư Mộc ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt mở to ngập tràn bình tĩnh: "Tại sao phải có bạn bè? Em không thân thiết với bọn họ, tại sao phải ép mình chơi chung với bọn chúng?"

Tô Nhan bị câu hỏi của cậu nhóc làm cho sửng sốt, theo bản năng cho rằng một đứa trẻ mới hơn chín tuổi không nên nói những lời như vậy, sau khi suy nghĩ một chút, cô trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình: “Vậy chị không thích chơi với em, tại sao chị phải ép buộc bản thân mình chơi với em làm gì?”

Tư Mộc dừng một chút, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận cùng bi thương, đôi mắt to tròn chớp chớp động lòng người, rõ ràng đã bị lời nói của cô làm cho tổn thương, cậu buông góc áo Tô Nhan, lui về phía sau một bước, gắt gao nắm chặt tay, quát to với Tô Nhan một tiếng: “Không chơi thì không chơi, chị là người xấu, em không muốn nói chuyện với chị nữa!”

Dù còn nhỏ nhưng cậu vẫn có lòng tự trọng, nhất là với một đứa trẻ trưởng thành sớm như Tư Mộc.

Cậu nhóc quay người, đôi chân ngắn nhỏ nhanh chóng chạy đi, cậu đi thẳng vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.

Thật ra lúc Tô Nhan vừa nói ra liền cảm thấy có chút hối hận, cô luôn cảm thấy giọng điệu của mình đối với một đứa trẻ con đang quá nghiêm khắc, đặc biệt còn có mẹ của Tư Mộc, dù gì cũng phải nể tình Trâu Cát Phân đã chăm sóc mình bấy lâu nay. Nhưng mà cô không giỏi trong việc dỗ dành người khác, cũng chưa từng làm loại chuyện xấu hổ như vậy, Tô Nhan đứng ngây ra một lúc, cuối cùng quyết định xoay người đi ra ngoài.

Tư Mộc đang nhìn trộm ngoài cửa sổ lúc này đột nhiên mím chặt môi, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ khung cửa, ứa nước mắt nhỏ giọng nói: "Chị là người xấu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play