Trong phòng học ồn ào náo nhiệt, những người khác cũng đang xem trò vui, có người muốn giúp đỡ, có người đứng xem nhưng cũng không dám tiến lên, không ai chú ý tới chỗ cửa còn có thêm một người, mãi cho đến khi Tô Nhan đi đến giữa trung tâm, dễ dàng đẩy tên béo ra, chặn lại bằng chiếc ô trong tay thì cả đám mới định thần lại.
Mấy đứa trẻ khác đang đè nặng lên Tư Mộc không khỏi có chút hoảng hốt khi nhìn thấy học sinh lớp trên, cả đám đồng loạt buông tay tránh sang một bên.
Tô Nhan kéo Tư Mộc lên, nhét ô vào lòng cậu, sau đó kéo cậu ra sau lưng, nhìn tên nhóc béo phì một cách vô cảm: "Vừa rồi là cậu làm có đúng không? Tôi vừa thấy cậu đá người ta bằng cả hai chân, phải không?”
Cậu nhóc béo phì hiển nhiên có chút sợ hãi, đôi mắt chớp liên hồi, lớn tiếng quát mắng: "Chị là ai? Ai mượn chị lo chuyện bao đồng vậy!”
"Tôi là chị gái của cậu ấy, sao có thể mặc kệ mấy cậu ăn hiếp em trai tôi được? Tôi còn chưa dám đánh em trai tôi, các cậu nghĩ mình là ai mà dám ra tay với nó?” Tô Nhan quét mặt một lần, nhìn vẻ mặt sợ hãi của những đứa trẻ khác, chỉ tay nói: "Tất cả các cậu viết họ tên đầy đủ ra cho tôi, tôi muốn nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của các cậu. Còn nếu giáo viên không giải quyết được, tôi sẽ gọi điện ngay cho cảnh sát, cho dù có là trẻ con thì đã đánh người thì ắt phải chịu tội, phải chịu giam cầm trong ngục tù.”
Mặc dù Tô Nhan mới chỉ là học sinh trung học, nhưng với những đứa trẻ lớp ba này thì lời nói của cô cũng có tác dụng răn đe như người lớn, bọn chúng bị cô dọa sợ đến rụt cổ lại, suýt chút nữa thì khóc òa lên.
Thằng nhóc mập mạp lúc này mới hét lớn: "Tôi không sợ, chị biết anh trai của tôi là ai không? Anh trai tôi là Mã Thành Lỗi, là người mạnh nhất trong trường, tôi không thèm sợ chị!"
Em trai Mã Thành Lỗi? Tô Nhan híp mắt, quả nhiên là cùng một mẹ sinh ra, hai anh em nhà này chỉ biết ức hiếp kẻ yếu.
Cô giả vờ kinh ngạc nhỏ giọng nói: "Tôi còn tưởng đó là ai, hóa ra là anh ta, chậc chậc, cậu còn đứng đây làm gì? Tôi vừa mới nhìn thấy anh trai của cậu ngã trong nhà vệ sinh ở trường học, lâu như vậy không biết giờ thế nào rồi. Mà này, sau này đừng hại người khác như thế nữa, tuổi còn nhỏ mà đã đắc tội nhiều người như vậy, cẩn thận sau này mỗi ngày đều bị người khác đe dọa!”
Thằng nhóc mập mạp trừng mắt nhìn cô: "Chị nói láo!"
"Nếu như cậu không tin, sau này có người đến bắt nạt cậu, tôi sẽ là người đầu tiên đến đó chứng kiến bộ dáng thảm hại của cậu!”
Một đứa trẻ khác giật giật góc áo của thằng nhóc mập, nhỏ giọng nói: "Mã Thành Thành, cậu đi xem thử coi, không chừng lời chị ta nói là thật đấy!"
Thằng nhóc mập mạp nghĩ đến cảnh anh trai bị thương, không có ai cứu giúp, cậu ta khẽ mím môi, nước mắt lưng tròng vội vàn chạy ra ngoài.
Tô Nhan đưa mắt nhìn cảnh cáo những đứa trẻ khác đã trợ giúp thằng nhóc kia bắt nạt Tư Mộc, sau đó mới nắm lấy cánh tay Tư Mộc đi ra ngoài, đến tận hàng rào cô mới chịu buông ra.
Cô hỏi: "Chuyện này cậu có nói với cô giáo không?"
Quần áo của Tư Mộc xộc xệch, bụi bám khắp nơi, cô không biết dỗ dành cậu như thế nào, chỉ thấy đôi mắt sáng ngời của cậu nhìn chằm chằm Tô Nhan.
Tô Nhan đẩy đầu cậu: "Tôi đang hỏi cậu đó, cậu đã nói chuyện này với cô giáo chưa?"
“Không nói.”
"Rồi cậu cam tâm nhẫn nhịn để bị ăn đòn hả? Sao cậu ngốc thế?"
Tư Mộc không quan tâm đến những lời trách móc của cô, cậu bước tới, đột nhiên nắm lấy góc áo của Tô Nhan, cười toe toét, đôi mắt to tròn cong cong phảng phất ý cười giống như biết nói.
Tô Nhan bị hành động thân mật bất ngờ của cậu làm cho giật mình, lui về phía sau một bước: "Cậu định làm gì?"
Tư Mộc nắm lấy góc áo, tiến theo bước chân cô, lớn tiếng gọi: "Chị, chị, chị!"
Tô Nhan cau mày, trực giác cho cô biết rằng đứa trẻ này bị đánh đến nỗi bị thần kinh rồi, trẻ em ở độ tuổi này vẫn còn rất đơn thuần, dễ nảy sinh những ý tưởng kỳ quái, thường nghĩ cái gì thì ngay lập tức liền muốn cái đó.
Cô cũng không thèm tranh cãi với cậu, cúi người phủi bụi trên ống quần và trên áo cho cậu, sau đó đứng thẳng dậy nói: “Vào thôi, cậu cũng đi đi, nếu có người bắt nạt cậu, nhớ báo cho người khác biết, đây không phải hành động mách lẻo mà là phòng vệ chính đáng.”
Tư Mộc gật gật đầu: "Em hiểu rồi."
Trưa hôm đó vừa ăn cơm xong, Tô Nhan trở về phòng học liền gục trên bàn ngủ say, đột nhiên bị người ta đẩy mạnh đến nỗi choáng váng, lúc tỉnh lại thì thấy chính là vẻ mặt hung ác của Mã Thành Lỗi.
"Tô Nhan, cô nói dối cũng khá đấy? Không biết cô học ở đâu ra cái trò này vậy?"
Tô Nhan nhìn mấy học sinh trong lớp, ai nấy đều nhìn về phía này nhưng không ai muốn xen vào, cô cúi đầu suy nghĩ một chút mới nói: “Là em trai của anh bắt nạt người khác trước.”
Mã Thành Lỗi không kiên nhẫn nhìn cô: "Nó bắt nạt người khác liên quan gì đến cô sao? Nếu cô có bản lĩnh khiến thằng nhóc đó đánh trả lại, thì đó mới là một chọi một, một đứa con gái tay trói gà không chặt như cô xen vào làm cái khỉ gì?”
"Lấy nhiều đấu ít, cho dù thằng bé có đánh trả cũng bị những đứa khác xông vào đánh hội đồng. Hơn nữa nếu em trai của anh bị đánh, anh còn có thể khoanh tay đứng nhìn sao?"
"Nhưng hiện tại người bị đánh không phải là em trai tôi."
Tô Nhan lạnh lùng nhìn anh ta một cái, rõ ràng đối phương đang muốn gây phiền phức cho cô, cũng mặc kệ cô đang nói cái gì, anh ta không bao giờ để ý, tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Cô trực tiếp hỏi thẳng: "Vậy bây giờ anh muốn thế nào?"
“Rất đơn giản!” Mã Thành Lỗi nhướng mày, ghé sát vào người cô, cười cười gằn ra từng chữ một: “Buổi sáng cô nói dối như nào, buổi chiều cô tự làm như thế đi!”
Tô Nhan tức điên nhìn anh ta: "Có con khỉ mốc."
Mã Thành Lỗi trực tiếp nắm cánh tay của cô kéo cô ra ngoài: "Cô cứ tiếp tục kiêu ngạo đi, để tôi xem xem cô có thể kiêu ngạo được bao lâu."
Tô Nhan vùng vẫy mạnh mẽ, chiếc bàn bị xê dịch, sách giáo khoa cùng sách bài tập trên đó rơi vãi khắp sàn, nhưng sự phản kháng của cô không ảnh hưởng gì đến Mã Thành Lỗi, anh ta cao hơn Tô Nhan rất nhiều. Cánh tay anh ta mang màu mật ong khỏe khoắn, trên đó nổi rõ từng đường cơ bắp, phô bày ra toàn bộ sức mạnh cường tráng của một thiếu niên mới lớn.
Lảo đảo ra khỏi cửa lớp, sắc mặt Tô Nhan càng trở nên khó coi, theo tính tình của Mã Thành Lỗi, lời uy hiếp mà anh ta nói rất có khả năng là thật, cô không ngây thơ đến nỗi cho rằng anh ta nói dối để trêu chọc cô cho vui, loại người này chỉ trêu đùa khi anh ta thực sự vô tâm, không có chủ ý gì.
Mỗi lần Tô Nhan nghĩ đến cảnh tượng sắp phải đối mặt, toàn thân cô lại phát lạnh, hai tay không ngừng run rẩy, đầu óc quay cuồng với suy nghĩ làm sao để chạy trốn.
“Mã Thành Lỗi, lần trước không phải anh đã thất bại sao?” Tô Nhan đi qua góc ngoặt, đột nhiên rống to một tiếng.
Đối phương dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng.
Tô Nhan nhìn thấy biểu tình này cũng cảm thấy lo lắng, nhưng đã đâm lao đành phải theo lao, cô nuốt nước bọt nói nhỏ: "Ngày đó... Lâm Vân là người ở cùng anh phải không? Nghe nói anh đã chia tay với cô ta?"
Sắc mặt Mã Thành Lỗi lập tức tối sầm lại, nói điều tốt không nói lại lựa điều không tốt để nói, tuy anh ta đã từng có rất nhiều bạn gái, nhưng đối với Lâm Vân là người anh ta nghiêm túc nhất. Nam nữ yêu nhau đều muốn gần gũi với đối phương, Mã Thành Lỗi không phải ngoại lệ, hôm đó hai người ôm ấp hôn hít một phen, đã lỡ lau súng cướp cò, nhưng Lâm Vân ỷ vào bộ dáng xinh đẹp cùng thành tích học tập xuất sắc lúc nào cũng tỏ ra cao thượng, không chịu đáp ứng nguyện vọng của Mã Thành Lỗi, mặc kệ anh ta ở đó.
Hôm đó tình cờ là sinh nhật của Lâm Vân, còn có một nhóm bạn cũng đến chúc mừng, thiếu niên ở độ tuổi đó có chút bất trị, hư hỏng, sao có thể không uống rượu, huống chi Mã Thành Lỗi còn mượn rượu lấy thêm dũng khí, nhìn bạn gái mình lắc lư trước mặt, làm sao anh ta có thể nhịn được? Tuy tuổi anh ta còn trẻ, kinh nghiệm thực chiến còn ít, nhưng xem nhiều, nghe nhiều cũng tự nhiên biết ý người ta là gì!
Vì thế, anh ta đã cưỡng hiếp Lâm Vân trên đường về nhà. Mặc dù chuyện đã thành nhưng hậu quả để lại rất nghiêm trọng. Từ đó trở đi Lâm Vân không thèm gặp mặt anh ta nữa. Đàn ông chính là như thế, không có được thì tâm tư càng rộn rạo không yên, không chịu buông tay, mà Mã Thành Lỗi đặc biệt rất yêu thích Lâm Vân, bởi vậy anh ta càng không cam lòng.
Tô Nhan né tránh ánh mắt gần như muốn ăn thịt người của anh ta, lại nói tiếp: “Tôi biết anh vẫn còn nhớ cô ta, tôi có một số tin tức muốn nói cho anh biết. Nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải xóa bỏ những việc làm trước kia, em trai anh cũng không được bắt nạt Tư Mộc nữa.”
Mã Thành Lỗi chế nhạo: "Cô còn dám vọng tưởng vậy sao?”
"Anh sẽ không chịu thiệt, vì đây là chuyện liên quan đến Lâm Vân!”
"Vậy làm sao tôi có thể chắc chắn rằng tin tức cô đưa cho tôi đã đủ để bù đắp những điều sai lầm ngu ngốc cô gây ra trước đây?"
Tên khốn này? Tô Nhan tức giận trừng mắt nhìn anh.
Mã Thành Lỗi bị dáng vẻ nhỏ nhắn tức giận của cô làm cho thích thú, đột nhiên cảm thấy vui vẻ hơn một chút, hạnh phúc của anh ta luôn dựa vào nỗi đau của người khác mà.
“Như vậy đi, trước tiên cô nói cho tôi biết thông tin đó là gì, tôi sẽ tự suy nghĩ xem đó là tin tức tốt hay không tốt để xóa bỏ chuyện cũ do cô gây ra.”
Tô Nhan nhìn bộ dạng tỏ vẻ ta đây rộng lượng, tức giận đến mức suýt chút nữa muốn lật đổ cái bàn, nhưng dựa trên tình hình hiện tại, xem ra cô chỉ có thể thỏa hiệp với anh ta. Cô vẫn chưa quên rằng hiện tại mình là kẻ yếu thế hơn, lấy cứng đối cứng với anh ta thì chỉ cô chịu thiệt, nhưng đem so với việc anh ta đẩy mình ngã xuống hố còn tốt hơn nhiều.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô nói: "Theo nguồn tin của tôi thì có một chàng trai tên Trương Phong ở lớp bên cạnh, dường như anh ta đang hẹn hò với Lâm Vân.”
Sắc mặt Mã Thành Lỗi nhất thời biến đổi: "Sao có khả năng? Tại sao tôi không biết?"
"Không tin thì anh tự đi tìm hiểu đi."
"Cô nghe thấy thông tin này ở đâu?"
"Nhà Trương Phong cách nhà tôi không xa, có một lần tan học tôi nhìn thấy hai người bọn họ hôn nhau trong ngõ." Tô Nhan tỏ vẻ vô tội nói: "Đã làm đến mức đó rồi, anh nghĩ hai người họ không có quan hệ gì sao?”
Mã Thành Lỗi thấp giọng mắng một tiếng, hung hăng nhìn cô một cái: "Cô có vận khí không tồi, hôm nay xem như cô may mắn đấy.”
Nói xong anh ta xoay người chạy ra ngoài, Tô Nhan xoa xoa cánh tay bị anh ta nắm chặt đã đỏ bừng một mảng, nhíu mày nói: "Đồ dã man!"