Khi cô đến phố cổ đã thấy Trần Quần và Trần Đống đã chờ sẵn, bọn họ đang vui vẻ ăn một củ khoai lang nướng, Trần Đống thấy cô đến bèn đưa cho cô một củ khoai lang khác: "Này, mình mới mua xong đấy, còn nóng nguyên!”

Tô Nhan không thích loại đồ ăn này nhưng vẫn cầm lấy, nói với cậu ta: "Hôm nay cha cậu lại để cậu đói bụng sao?"

Trần Đống kinh ngạc nhìn cô: "Làm sao cậu biết?"

Tô Nhan chỉ vào thứ đồ trong tay nói: "Tớ được một thì cậu phải được ba rồi.”

“Còn có cách nào khác đâu, tớ thật sự rất đói, mỗi ngày đều rất đói bụng, không gầy nổi thì làm sao bây giờ?” Nói xong cậu ta lại cắn xuống một miếng, dường như đang muốn phát tiết sự tức giận.

Trần Đống rất béo, tuy cùng tuổi với Tô Nhan nhưng cậu ta không cao hơn được bao nhiêu, nhưng cân nặng lại lên đến 160 cân, tình trạng thừa cân nghiêm trọng có thể gây nguy hiểm cho sức khỏe của cậu ta. Bởi vậy nên không có gì lạ khi cha cậu ta phải kiểm soát chế độ ăn uống và lượng thức ăn tiêu thụ mỗi ngày. Đáng tiếc, dù ba Trần Đống có quản nghiêm ngặt như nào thì đều vô dụng, ngược lại còn phản tác dụng khiến cậu ta càng đói hơn.

Trần Quần cười ha hả vỗ vỗ cái bụng phồng to của cậu ta, trêu chọc nói: "Nhìn như này chắc phải bốn tháng rồi hả?"

Trần Đống ngơ ngác nhìn cô: "Này, nên nhớ em là con gái đấy, em mới vừa tròn 14 tuổi thôi đó."

"Thì em vẫn là con gái mà, đồ ngốc!"

Thực ra cũng không có gì để chơi ở khu phố cổ này, bây giờ đang là tháng giêng âm lịch, ở vùng nông thôn nhiều cửa hàng đã đóng cửa từ sớm, đường phố vắng vẻ, chỉ có một sân khấu ở góc phố, hôm nay là ngày đầu tiên, và cũng là ngày duy nhất hoạt động này được tổ chức, bọn họ chỉ có thể đến đây mà thôi.

Khi bọn họ đến, vở kịch còn chưa bắt đầu, một nhóm người lớn tuổi đã đến chiếm chỗ trước, kề sát bên nhau nói chuyện rôm rả, vài ba người đi loanh quanh trong rạp, gặp gỡ rất nhiều bạn bè cũ đến chơi.

Trần Quần kéo cánh tay Tô Nhan, hất cằm về phía trước: "Cậu có thấy người đàn ông đó không? Người mặc áo khoác màu xanh da trời đó."

Một cậu bé cạnh quầy hàng đang cười nói với ai đó, Tô Nhan gật đầu: "Thấy rồi, người đó thì làm sao?"

"Cậu ấy mới chuyển đến gần nhà mình, nghe nói học kỳ sau sẽ chuyển đến trường chúng ta, có lẽ sẽ học cùng lớp chúng ta."

Tô Nhan nhướng mày, cũng không có phản ứng gì khác, dù sao việc học sinh chuyển trường đến cũng không có gì mới lạ, mỗi học kỳ đều sẽ có mấy người mới đến, đã là chuyện hết sức bình thường.

Trần Quần lại đụng cô một cái: "Này, cậu thấy thế nào?"

"Thế nào là thế nào?"

"Cậu ấy đó!"

Tô Nhan nhìn cô bạn mình một cách kỳ lạ, vài giây sau mới cười nói: "Ý cậu là gì? Cậu có hứng thú với cậu ta à?"

Không ít học sinh cấp 2 đã bắt đầu yêu sớm, Trần Quần trước đây cũng từng có vài mối tình nên Tô Nhan cũng không quá ngạc nhiên nếu cô bạn mình để ý bạn học mới đến kia.

“Thích hay không cũng khó nói, nhưng mình thấy bộ dạng cậu ấy trông rất thoải mái, giống như một con cừu nhỏ, cậu có thấy thế không?”

Mọi người đều nói như vậy, cho nên Tô Nhan cũng muốn nhìn kỹ hơn một chút: "Vậy thì lại gần nhìn thử xem, xa thế này mình nhìn không rõ."

"Được, nhưng đừng gây sự chú ý, chỉ giả bộ đi ngang qua một chút, nếu không sẽ khiến người ta nghi ngờ.”

"Hiểu rồi. Mình xem cậu thực chiến bao nhiêu lần, cũng có ít nhiều kinh nghiệm.”

Trần Quần đấm vào lưng cô một cái, vừa cười vừa mắng: "Mẹ kiếp, đồ khốn nạn."

Hai người sóng vai đi tới, đối phương đang đứng trước một gian hàng chơi xúc xắc, bên cạnh có rất nhiều người đứng xem, Tô Nhan nghiêng người nhìn một chút, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm mặt cậu ta trong vài giây, rồi bình tĩnh rút lui.

Đi thêm một đoạn nữa, Trần Quần phấn khích hét lên: "Thế nào? Thế nào? Ổn chứ?"

"Chà, trông cũng khá sạch sẽ, chí ít thì tốt hơn nhiều so với những người cậu quen trước đây.”

Trần Quần nheo mắt mỉm cười, tỏ vẻ vô cùng hài lòng.

Củ khoai lang khổng lồ trong tay Trần Đống còn chưa được giải quyết, cậu ta lúng túng vừa đi sau lưng bọn họ vừa ăn ngấu nghiến, không có chút hứng thú nào với chuyện hai người đang nói.

Trần Quần quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng vô dụng của cậu ta liền nổi giận, không khỏi vỗ vỗ tay của Trần Quần: "Em nói này, anh có biết vì thân hình này của anh mà không có ai muốn chơi với anh không? Nếu còn tiếp tục như này, ngày sau anh kiếm đâu ra bạn gái chứ?”

Trần Đống buồn bực nhìn cô ấy một cái: “Nhưng không thể để bụng đói."

"Thế anh đã ăn bao nhiêu rồi mà vẫn đói à?" Trần Quần không ngại xấu hổ nhắc lại việc cậu ta đã chén sạch một củ khoai lang to bự như này trước khi Tô Nhan đến nơi.

Trần Đống kiên định gật đầu: "Anh rất đói!"

“Anh sẽ bị chú hai đánh chết thôi!”

“Vậy em phải giữ bí mật cho anh.”

“Chuyện đó nói sau!” (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

“Anh là anh trai em đó.”

"Mới có ba ngày." Trần Quần lạnh lùng nói.

Tô Nhan hả hê đứng bên cạnh nhìn hai anh em họ náo loạn một hồi, đang lúc cao hứng cực kỳ vui vẻ lại gặp phải người cô không muốn gặp nhất.

“Tô Nhan, thật trùng hợp!"

Xung quanh ồn ào chợt truyền đến bên tai lời chào không mấy thân thiện.

Ba người bọn họ quay đầu lại nhìn người bước tới, sắc mặt cả ba đều thay đổi.

Mã Thành Lỗi tiến lên vài bước, nhìn Tô Nhan nhướng mày: "Chậc chậc, đi tới đâu cũng gặp được cô, cô cứ như ngôi sao chổi khiến người ta thật khó chịu."

Tô Nhan không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi anh ta biết được về quan hệ giữa Lâm Vân và Trương Phong, nhưng ít nhất cô không thấy Lâm Vân và Trương Phong chịu ảnh hưởng gì, cô cũng không có tin Mã Thành Lỗi và Lâm Vân nối lại tình xưa, nên cô không đoán được tâm trạng hiện tại của anh ta là tốt hay xấu, liệu anh ta còn ghi món nợ đó với cô hay không.

Cô lùi lại một bước, nắm lấy cánh tay của Trần Quần, cảnh giác nói: "Vậy tôi đi trước."

"Đi đâu vậy? Tôi đã để cho các người đi chưa?" Mã Thành Lỗi cau mày nhìn ba người bọn họ, đột nhiên xua tay, nói: "Hiếm khi gặp được người quen, chúng ta chơi mấy ván xúc xắc đi, hôm nay tôi mời khách.”

Ba người bọn họ nhìn nhau, vẻ mặt không mấy chắc chắn, mới mấy giây trước còn nói cô là ngôi sao chổi gây khó chịu, vậy mà hiện tại đã trở mặt muốn bọn họ chơi cùng, người này buồn vui thất thường, cần phải đề phòng cao độ.

Mã Thành Lỗi đột ngột quay lại, hét to với bọn họ một lần nữa: “Nhanh chân lên cái, đứng đơ ra đó làm gì?”

Trần Đông không còn tâm trạng ăn khoai lang nữa, cậu ta bỏ phần còn lại vào trong túi, trầm giọng nói: “Anh ta là người không thể đắc tội, trước tiên cẩn thận một chút, chơi xong rồi liền tìm cơ hội chạy ra ngoài.”

Tô Nhan và Trần Quần không còn phương án nào khác tốt hơn, đành phải thuận theo ý muốn của anh ta trước đã.

Dáng người Mã Thành Lỗi mảnh khảnh, hôm nay anh ta mặc quần jean, bên ngoài là một chiếc áo khoác ngoài màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, trang phục sạch sẽ chỉnh tề đi kèm với khuôn mặt ngay thẳng trông cũng rất bảnh bao, nhưng thật đáng tiếc, tính tình hung bạo của anh ta thì không chấp nhận nổi.

Có rất nhiều người bán hàng rong ở đây, bọn họ lựa đại một hàng, Mã Thành Lỗi đưa cho ông chủ một khoản tiền rồi mượn một cặp xúc xắc, sau đó dẫn bọn họ đến nơi vắng vẻ, tìm một tảng đá khá bằng phẳng ngồi xuống, chỉ thẳng vào Tô Nhan nói: “Này, chơi đi!”

Tô Nhan chần chờ, lại gần nói: "Tôi chưa từng chơi cái này."

"Không sao, tùy tiện ném đi, người bình thường chơi chỉ cần vận may mà thôi!" Anh ta lần lượt cầm lấy ba viên xúc xắc trong bát, cười nửa miệng nhìn Tô Nhan: "Cô có thể suy nghĩ đến điều kiện thắng thua là gì.”

Tô Nhan nhìn anh ta, thẳng thắn nói: "Tôi không có tiền."

"Tôi không muốn tiền của cô làm gì."

Tô Nhan im lặng, trong tiềm thức cho rằng người này sẽ không nói được lời nào tốt đẹp cả.

Quả nhiên, anh ta mở miệng nói: "Cược một cái tát đi, thua cô phải chịu một cái, thế nào?"

“Tôi không chơi.” Chỉ những kẻ ngốc mới chơi trò chơi bất lợi với mình như này.

"Không phải do cô quyết định, hôm nay tâm tình tôi rất tốt, không muốn chơi thì cũng phải chơi!" Mã Thành Lỗi móc từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa rồi rít một hơi thật sâu, anh ta phun ra một làn khói mờ ảo, chỉ vào cô với giọng điệu cảnh cáo: “Ngồi xuống, đừng lãng phí thời gian của tôi."

Lòng bàn tay căng thẳng của Tô Nhan đã đổ mồ hôi đầm đìa, lúc này Trần Đống tiến lên trước vài bước thảo luận: "Để tôi đánh trước đi, ván tiếp theo là Tô Nhan."

Mã Thành Lỗi liếc xéo cậu ta một cái, khịt mũi nói: "Bẩn tay tôi lắm.”

Trần Quần không chấp nhận: "Vậy thì đổi tôi đi!"

Lần này đến mí mắt của Mã Thành Lỗi cùng không thèm nhấc, bình tĩnh nói: "Cô? Tôi biết cô sao?"

Ngụ ý nhất định bắt Tô Nhan phải chơi với anh ta sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play