Từ khi Tô Nhan còn rất nhỏ, mẹ của cô đã bỏ đi theo người đàn ông khác, Tô Ngân Quốc ngoài việc trầm mặc nhận mệnh cũng không có hành động nào khác, Tô Nhan đối với mẹ cô đã không có ấn tượng gì, đối với ba cô cũng không tính là thân cận, gần mười năm ngoại trừ nói với nhau những chuyện tất yếu thì cũng không có những cuộc nói chuyện ngoài lề nào cả.
Cô nghĩ Tô Ngân Quốc nên hận cô, nguyên nhân thật ra cũng rất đơn giản, đó là vì trên người cô đang chảy một nửa dòng máu của người phụ nữ kia, chỉ cần cô còn tồn tại thì đó chính là sự nhắc nhở ông ấy về nỗi sỉ nhục lớn nhất của một người đàn ông.
Trước kia Trần Quần cũng từng hỏi cô: “Sau này ba cậu sẽ tái hôn chứ? Nói không chừng sau này cậu sẽ có mẹ kế, đến lúc đó cậu phải cẩn thận, mẹ kế đều không phải thứ tốt đẹp gì cả đâu.”
Đối với kết luận này Tô Nhan cũng chẳng có chứng cứ, bởi vì Tô Ngân Quốc vẫn chưa tái hôn, nhiều năm trôi qua như vậy, Tô Nhan đã cho rằng đời này có lẽ cũng không gặp được sinh vật mang tên mẹ kế này, nhưng Tô Ngân Quốc lại đột nhiên kết hôn, hơn nữa người mẹ kế này còn mang theo một đứa con riêng của bà ta với chồng trước.
Điều kiện kinh tế của nhà họ Tô cũng không mấy khá giả, một căn nhà trệt nhỏ bốn gian, diện tích cũng không tính là lớn, bao gồm một phòng khách độc lập, một phòng bếp và hai phòng ngủ. Phòng ngủ lớn đương nhiên là phòng của Tô Ngân Quốc, một phòng khác là của Tô Nhan, trên những bức tường còn hằn những dấu vết của niên đại xa xăm.
Từ lúc Tô Nhan bắt đầu nhận thức được thì căn phòng này chỉ có một mình cô ở, nhưng kể từ hôm nay, không gian nhỏ vốn chỉ thuộc về cô lại phải chia cắt một nửa cho một người khác, hai người lớn thu xếp một giường đệm nhỏ trong góc, Tô Nhan đứng ở bên cạnh giường ngủ của mình trầm mặc nhìn, cô ngẫu nhiên liếc mắt một cái liền thấy tên củ cải nhỏ kia đang đứng cúi đầu cạnh cửa, trong mắt ít nhiều có chút địch ý.
Sau khi thu xếp giường ngủ xong xuôi, Tô Ngân Quốc đi đến trước mặt Tô Nhan, ông nói: “Sau này con và em trai sẽ ở chung với nhau, lâu lâu nhớ để ý đến thằng bé nhé.”
Âm thanh đạm mạc không mặn không nhạt, không phải là giọng điệu ôn hòa nên có của người lớn khi nói chuyện với con nít như nhà khác, nhưng Tô Nhan cũng không để ý lắm, cô lại nhìn đỉnh đầu tên củ cải kia rồi gật đầu đồng ý.
Mẹ kế cô Trâu Cát Phân cười cười, bà ta hơi hơi cúi người, dịu dàng nói với cô: “Làm phiền con rồi, Tô Nhan, buổi tối dì Trâu nấu đồ ăn ngon cho con nhé.”
Sau đó bà ta hướng mắt nhìn con trai mình, vỗ vỗ đầu cậu rồi dặn dò: “Tư Mộc, phải nghe lời chị gái nói, biết chưa?”
Cậu bé gật gật đầu, sau đó hai người lớn chân trước chân sau cùng đi ra ngoài.
Trong phòng tức khắc chỉ còn hai người bọn họ, Tô Nhan mắt lạnh trừng mắt nhìn cậu một hồi, xoay người bò lên trên giường chơi tiếp ván bài hôm trước với Trần Quần.
Tư Mộc dùng ngón tay cào nhẹ vào mép cửa một chút, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân đến xuất thần, người ta thường nói những đứa trẻ lớn lên trong gia đình gãy đỗ sẽ trưởng thành tương đối sớm, nhưng cho dù có trưởng thành sớm thì cậu bé cũng mới có chín tuổi, hơn nữa vẫn là một đứa trẻ nhạy cảm, cho dù Tô Nhan có kiềm chế địch ý như thế nào, đối với cậu vẫn có vẻ hơi hung hăng, khiến cậu cảm thấy chột dạ, nhất thời không dám bước vào.
Tô Nhan sắp xếp xong bộ bài in hoa văn hoạt hình, ngẩng đầu liếc cậu một cái: " Cậu không vào sao?"
Đó không phải là một giọng điệu tử tế, nhưng Tư Mộc cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, đôi chân ngắn cũn của cậu lật đật chạy vào như thể cậu vừa được ân xá.
Tô Nhan phát hiện sau lưng cậu đeo một chiếc cặp sách nhỏ màu xanh lam, còn đang phồng lên rất lớn, Tư Mộc chạy đến bên giường của mình, bỏ cặp sách xuống rồi bắt đầu lấy đồ đạc ra, bên trong chỉ có một vài cuốn sách ngoại khóa và một chiếc áo khoác, ngoài ra cũng không có gì nữa, Tô Nhan thấy vậy thì bĩu môi khinh thường.
Những ngày sau đó tương đối yên bình, việc này cũng là nhờ Tư Mộc ít nói, không hiếu động hoạt bát như những cậu bé khác, thêm một người trong phòng cũng không ảnh hưởng gì đến Tô Nhan, cuộc sống của cô vẫn diễn ra như bình thường không có gì đặc biệt, tình cảm giữa Tư Mộc và Trâu Cát Phân rất tốt, mặc dù cậu không thường thể hiện bất kỳ hành vi đặc biệt nào, nhưng cậu bé rất hiểu chuyện, dù không làm việc gì lớn lao nhưng cậu sẽ chạy xung quanh để giúp Trâu Cát Phân làm việc vặt, trên mặt người phụ nữ đã có vết chân chim lúc nào cũng nở nụ cười mặc cho cậu lăn lộn, có đôi khi Tô Nhan nhìn qua không khỏi hâm mộ, đây là điều mà cả đời cô mong cầu cũng không được.
Một buổi tối nọ Tư Mộc đang ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ thắt dây giày, Tô Nhan dựa vào trên giường nhìn cậu một hồi lâu rồi nói: “Này, tình cảm mẹ con cậu vẫn luôn tốt như vậy sao?”
Tư Mộc ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô, đây là lần đầu tiên Tô Nhan chủ động nói chuyện với cậu, rất là hiếm thấy đấy.
Cậu sửng sốt vài giây sau đó gật đầu “Ừm!”
Tô Nhan mím môi nhìn chằm chằm ngón tay của mình, sau đó đột nhiên lật người nằm úp mặt vào tường, bóng lưng cô dưới ánh đèn mờ nhạt trông rất cứng ngắc.
Bây giờ đang là mùa hè, các dòng sông ở nông thôn năm này còn chưa bị ô nhiễm bởi các khu công nghiệp xung quanh, lũ trẻ thường ra sông bắt tôm hùm, nắng trưa như thiêu như đốt, khi Trần Quần đến, Tô Nhan đang ăn không ngồi rồi nằm bò trên bàn sách chơi với con ve sầu vừa bắt được đã bị cắt cánh rồi liên tục ngoáy vào bụng để khiến nó kêu lên.
"Đừng ngoáy nữa, nghe ghê quá!" Trần Quần vỗ vai cô, trên mặt nhăn nhó tỏ vẻ chán ghét: "Trần mập mạp đã chuẩn bị hết cần câu rồi đấy, hôm nay cậu còn muốn đi không?"
“Đi, sao lại không đi, hôm nay mình sẽ là người bắt chính!” Gần đây ba người bọn họ mỗi ngày đều ra ngoài bắt tôm, mỗi người thay phiên nhau thu hoạch về nhà, hôm nay đến phiên Tô Nhan , làm sao cô có thể không đi?
Tư Mộc ngồi xổm ở cửa nhìn bọn họ, trong tay nắm lấy dây thừng, chỉ biết đầu kia của dây thừng là một con khác, cánh còn nguyên vẹn không ngừng bay lên phía trên, đáng tiếc lại giống như bị câm, không tạo ra được âm thanh gì được.
Tô Nhan nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Tô Mộc, cô tùy tiện ném con ve gần như đã bị cô phá hủy trong tay cho cậu, sau đó cũng không quay đầu lại nhìn cậu, háo hức chạy ra khỏi cửa cùng Trần Quần.
Tư Mộc mím môi nhìn theo hướng họ rời đi, sau đó nhặt con ve sầu đang bò trên mặt đất, học theo Tô Nhan gãi gãi bụng nó, quả nhiên con ve sầu liền kêu lên, khóe miệng cậu nhịn không được cong cong, sau đó quay lại, nhìn vào con đang bị trói vào sợi dây. Hai con này đều là do Tô Nhan bắt được. Chúng là loài côn trùng rất phổ biến ở nơi đây. Hầu như tuổi thơ đứa trẻ nào cũng từng chơi qua, nhưng Tư Mộc năm chín tuổi mới được tiếp xúc với chúng lần đầu tiên.
Trên đường đi đến bờ sông, Trần Quần ôm lấy vai Tô Nhan: “ Này, người mẹ kế kia của cậu đối xử với cậu có tốt không?”
"Cũng được, dù sao cũng không đáng sợ như cậu nói!" Tô Nhan lay động bả vai, "Này, sao cậu lại nóng như vậy?"
“Thật thoải mái!” Trần Quần cười khúc khích, vẫn dựa vào người cô: “Nhưng đứa em trai kia của cậu nhìn cũng không tồi nha!”
“Sao cậu lại thấy không tồi?”
“Diện mạo rất tuấn tú chẳng phải sao, mặt nhỏ trắng nõn xinh đẹp như vậy, mình bảo đảm về sau khẳng định sẽ là một cái tai họa!”
Tô Nhan cẩn thận nhớ lại, ngoại trừ trầm tĩnh hơn so với những đứa trẻ khác, kỳ thật cũng không có gì khác biệt, về ngoại hình, cô cũng không quá để ý, trong ấn tượng của cô, những đứa trẻ ở độ tuổi này hầu như đều giống nhau, hơn nữa một số đứa thậm chí còn nhìn không ra giới tính là nam hay nữ.
Lúc bọn họ đến bờ sông đã có không ít người lác đác, tất cả đều là trẻ em trong làng, một số thì bọn họ có quen biết, một số thì không quen. Tô Nhan và Trần Quần lấy cần câu từ trong tay Trần Đống, sau đó chia nhau ra bắt đầu tìm vị trí nằm vùng, bờ bên kia Mã Thành Lỗi thấy bọn họ liền cúi người nhặt cục đá rồi cố dùng sức ném qua, cục đá khó khăn lắm nện ở phạm vi nhóm Tô Nhan, bọt nước bắn lên làm ướt bậc thang bên bờ.
Tô Nhan lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, thấy cô ngẩng đầu lên, Mã Thừa Lôi vội vung cần câu trong tay với vẻ mặt khiêu khích.
Trần Quần bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Người này sao cứ thích gây sự với cậu vậy?"
Trần Đống vỗ cái bụng mũm mĩm, ngượng ngùng ôm lấy cái xô: "Chúng ta đi chỗ khác đi, đừng tranh cãi với loại bá vương này."
Mã Thành Lỗi là một tên côn đồ có tiếng ở khu vực, ngày nào anh ta cũng vô công rồi nghề gây ra bao nhiêu chuyện thị phi, hầu như tất cả các bậc cha mẹ của người bình thường đều dạy con cái mình tránh xa tên Hỗn Thế Ma Vương này.
Tô Nhan thu cần câu đi theo Trần Quần và Trần Đống đi ra ngoài, đi đến chỗ rẽ mới dừng lại, Trần Quần quay lại nhìn: "Chậc, may mà anh ta không đi theo. Đầu óc người này đúng là bị điện giật làm hư rồi."
Trần Đống xắn ống quần lên: “Mặc kệ anh ta, chúng ta chơi phần của mình là được rồi.”
Hôm nay thu hoạch rất tốt, đến chạng vạng tối, thùng đã đầy một nửa, nhiều hơn hai ngày trước, tâm trạng ba người cực kỳ tốt bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một vị khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện.
Mã Thành Lỗi cởi trần, lắc lư đi tới cùng vài người anh em phía sau liếc nhìn thùng của họ, kỳ dị nói: "Yo, có khá nhiều nha, thu hoạch cũng không tệ!"
Xung quanh im lặng không ai lên tiếng, Trần Đống cẩn thận chen tới định xách cái thùng đi, Mã Thành Lỗi chán ghét liếc một cái, đá vào chân cậu: "Tên mập mạp này cút xa một chút!"
Trần Đống rất béo, cho dù ở tư thế đứng bình thường bị đẩy cũng khó giữ thăng bằng, huống chi bây giờ đang ở trạng thái nghiêng người, mông đột nhiên ngã xuống, chân chạm vào thùng nước bên cạnh, “ rầm” một tiếng, cho dù Trần Quần có nhanh chóng nhặt nó lên thì cũng không còn nhiều tôm hùm trong đó.
Sắc mặt Tô Nhan đột nhiên trở nên khó coi, sau khi đỡ Trần Đống dậy, cô chán ghét nhìn chằm chằm Mã Thừa Lôi, đối phương vừa bị cô nhìn liền cảm thấy chột dạ, anh ta ho khan một tiếng: "Chậc, tôi không cố ý, cùng lắm thì chúng tôi đền cho các cậu."
Anh ta giật lấy chiếc thùng gỗ trong tay người bên cạnh đưa cho cô, ngẩng mặt đắc thắng nói: "Thế nào? Nhiều hơn của cậu đúng không? Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cũng xem như các cậu kiếm lời nha, nhưng tôi cũng phải mất một ngày đấy! Nào, cầm đi!"
Tô Nhan trầm mặc nhận lấy, Mã Thành Lỗi tức khắc càng trở nên huênh hoang, anh ta đang lại muốn nói gì đó thì Tô Nhan đột nhiên giơ tay ném cái xô về phía anh ta.
“Tôi thèm của cậu lắm chắc?” Cô gầm lên cùng với tiếng thùng gỗ rơi xuống đất.
Con tôm hùm lớn màu đỏ như máu lớp vỏ cứng cáp rơi xuống đất với hai chiếc càng khổng lồ đầy khí thế, cả nhóm người như chết lặng, sau khi hoàn hồn, Mã Thành Lỗi vội vàng kéo một con tôm hùm đang treo ở đũng quần của mình ra, dùng hết tất cả sức lực ném nó xuống đất, sau đó cậu ta tức giận giẫm nó đến nát nhừ, rồi đến gần Tô Nhan nghiến răng nói: "Họ Tô kia, cậu chán sống rồi đúng không?"