Mười năm sau.
Lại một mùa xuân nữa trôi qua, khi
liễu rủ bên bờ, Tô Nhan ôm bó hoa dẫn Tư Hiệt đi lên một ngọn đồi, dưới gốc cây
đa lớn nhất có một con dốc nhỏ, trên đó là văn bia của Trâu Cát Phân. Bà TA đã
mất cách đây ba năm do việc việc điều trị ung thư dạ dày giai đoạn cuối không
hiệu quả, cuối cùng bà TA được an táng tại đây.
Cô tháo kính râm ra, nghiêng người
đặt những bông hoa lên bia mộ, người phụ nữ trong bức ảnh đen trắng nhìn cô với
nụ cười hiền từ giống như trong ký ức của cô. Đoạn thời gian cuối là khoảng thời
gian khó khăn nhất đối với bà TA, Tô Nhan đã từng tận mắt chứng kiến hết thảy.
Khi đó, cô thường cùng Trâu Cát Phân
tán gẫu nhiều chuyện, nói về cả quá khứ và tương lai. Câu cuối cùng bà ta để
lại cho cô chính là: "Tô Nhan, thật xin lỗi."
Câu nói này là vì con trai bà, Tô
Nhan hiểu rõ. Ngay ngày đầu tiên Trâu Cát Phân biết mình bị bệnh, bà ta đã cầu
xin con trai mình buông bỏ đoạn tình cảm này, nhưng Tư Mộc không nghe, về sau
cậu không hề báo trước việc Tô Nhan và Tư Mộc đi đăng ký kết hôn, cũng không tổ
chức yến tiệc, thậm chí còn không thông báo cho Trâu Cát Phân hay ai biết cả.
Tô Nhan cũng thuận theo cậu, nhưng mỗi một lần thỏa hiệp lại tăng thêm gánh
nặng tâm lý cho Trâu Cát Phân.
Ai cũng biết, Tô Nhan không có tình
cảm với Tư Mộc.
Thế nhưng, với một người đã đến giai
đoạn cuối như bà, dù có phạm phải sai lầm lớn đến đâu đều coi như không có gì
cả, nhưng Tô Nhan còn chưa kịp phản ứng, Trâu Cát Phân đã nhắm mắt lại, khóe
mắt thậm chí còn có giọt lệ chảy ra.
Tô Nhan đứng dậy vỗ vai Tư Hiệt:
"Chào bà ngoại đi."
Tư Hiệt ngoan ngoãn quỳ xuống, bắt
đầu nũng nịu kể chuyện cô bé càng ngày càng mệt mỏi mỗi khi đến trường, nhưng
điểm số của cô bé cũng ngày càng tốt hơn. Tư Hiệt cũng bắt đầu học vẽ và học
chơi đàn piano, gặp gỡ rất nhiều đứa bé khác và rất nhớ bà ngoại của mình, nhớ
lúc bà ngoại nấu trứng cách thủy vô cùng ngon miệng, không có ai làm ngon bằng
bà ngoại cả.
Tô Nhan nghe thấy, cười cười xoa đầu
con gái: “Được rồi, đi thôi, về sau chúng ta lại đến thăm bà ngoại.”
Tư Hiệt đứng dậy, nắm tay Tô Nhan đi
xuống con dốc, ngẩng đầu nhìn cô: “Mẹ, hàng năm chúng ta đều trở về thăm bà
ngoại nhé?”
“Được.”
“Cho dù con lớn hơn nữa, cũng sẽ
được đến đây chứ?”
“Được, mẹ sẽ xin nghỉ cho con.”
“Vậy con có thể đến đây cùng cha
được không?”
Tô Nhan cúi đầu nhìn Tư Hiệt, đôi
mắt cô bé trắng đen rõ ràng, đáy mắt tràn đầy nghi hoặc hỏi con gái. “Tại sao
con lại muốn cha đi cùng con?”
“Thế mà mẹ cũng không biết.” Tư Hiệt
bĩu môi: “Papa không tới, con thật sự rất buồn. Lần trước lúc con về đến nhà,
cha ở phòng làm việc cả đêm, có lần con đi vệ sinh, còn thấy cha khóc lóc vô
cùng đáng thương.”
Tô Nhan vẫn còn ác cảm với Tư Mộc,
không phải những thứ chỉ cần nói quên là có thể quên, cũng không thể tùy tiện
quên đi. Đã nhiều năm như vậy, cô rất ít nói chuyện với cậu. Tư Mộc không hề vô
tội, nhưng những năm qua cũng không dễ dàng với cậu. Mỗi đêm sau khi giải quyết
xong nhu cầu của mình, cậu đều sẽ cưỡng ép cô ngủ cùng, lúc nào cũng ôm chặt
lấy cô khiến cả đêm Tô Nhan không được ngon giấc. Cuối cùng, cô cũng chỉ có thể
dựa vào thuốc ngủ, thế nên cô không hề hay thời gian Tư Mộc rời đi.
"Mẹ, mẹ!" Tư Hiệt kéo cô
ra khỏi trầm tư: "Sau này để cha đi cùng con, được không? Con không thích
ba buồn như vậy, trông rất đáng thương."
Tô Nhan lặng yên nhìn đôi mắt trong
veo của Tư Hiệt đã rưng rưng, Tư Mộc rất yêu thương đứa nhỏ này, cô cũng hiểu
tình cảm giữa hai cha con bọn họ sâu đậm đến mức nào.
"Được." Cô miễn cưỡng câu
khóe môi: “Năm sau sẽ để cha đi cùng con.”
“Mẹ thật tốt bụng!” Tư Hiệt vô cùng
vui vẻ.
Lái xe trở lại thành phố N, Tô Nhan
cố ý c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.