Tư Mộc đang miên man suy nghĩ, một giây sau Tô Nhan đột nhiên mở mắt ra, thấy cậu ở bên, cô lập tức nhíu mày: “Sao vậy?”

Mặc dù nhắm mắt lại nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi của ánh sáng bên ngoài, nhưng vì cảm thấy vô cùng mệt mỏi nên cô cũng không thèm mở mắt ra, còn tưởng rằng có con chim nào đó bay ngang qua. Nhưng một lúc sau, cô cảm thấy có gì đó không đúng, quả nhiên không phải là con chim như cô đã nghĩ.

“Không có gì, sợ chị cảm lạnh.”

Tô Nhan giơ tay chỉ lên bầu trời: “Thế tia sáng đó là cái gì?”

“Ánh nắng mặt trời không có nhiều nhiệt độ, hơn nữa hôm nay gió còn hơi mạnh.”

Tư Mộc vẫn ngồi xổm không nhúc nhích, khoảng cách giữa hai người có chút gần hơn, Tô Nhan nghiêng người ngồi dậy, xoa xoa mặt định lấy điện thoại di động ra chơi.

Tư Mộc ngồi ở trên chiếc đôn gỗ bên cạnh cô, cách đó không xa là một mảnh đất hoang, trước kia trong nhà còn trồng trọt một số thứ, nhưng bây giờ chỗ đó chỉ chứa mấy lu nước lớn.

Trần Toàn Căn thỉnh thoảng sẽ đi câu cá, khi trở về sẽ thả chúng trong mấy bể nước.

Tư Mộc hướng bên kia, hếch cằm: “Chị, chị còn nhớ không?”

Tô Nhan liếc nhìn, nhàn nhạt nói: “Không có ấn tượng.”

“Có năm tuyết rơi dày đặc, chị gạt em là chị sẽ đắp người tuyết ở góc đó, nhớ không?”

Tô Nhan chớp chớp mắt: “À, lần đó em định làm người tuyết.”

“Làm ơn đi, chị gạt em như thế mà được ư?”

“Chỉ có thể nói là do em ngu ngốc. Lúc đó cũng đã mười tuổi rồi, còn dễ bị lừa như vậy."

Lúc ấy còn nhỏ, Tô Nhan muốn làm người tuyết lớn hơn, nhưng không thành công. Hết cách, cô đành lừa Tư Mộc ngồi một góc chỗ đó, đắp đầy tuyết lên người cậu, nhưng người tuyết vẫn chưa được hoàn thành, mà Tư Mộc lại sắp chết cóng.

Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn như bánh bao của Tư Mộc hồi còn nhỏ, ngoan ngoãn bị cô bắt nạt như vậy, cho dù oán trách cũng không nói một lời, ác cảm đối với cậu bỗng nhiên dần phai nhạt, nếu cứ luôn là như vậy thì thật tốt.

Những năm gần đây, tài chính gia đình ngày càng dư dả, Tô Nhan muốn sửa sang lại ngôi nhà để Trâu Cát Phân sống thoải mái hơn, cô và Tư Mộc không có ở đây nên không giúp được gì, chỉ có thể gửi tiền càng nhiều càng tốt, hiện giờ trở về nhìn ngắm mọi thứ, quả nhiên chỉ cần có tiền là mọi việc đều tốt.

Trong nhà lần lượt bổ sung rất nhiều trang thiết bị, trang trí cũng không cần nhiều, cả hai cũng đã lớn tuổi không thích thay đổi, sống như vậy càng thoải mái.

Nếu thật sự không tu sửa, số tiền này đều để dành chờ khi Tô Nhan và Tư Mộc dựng vợ gả chồng thì dùng đến, hiện tại không cần lãng phí số tiền này.

Nói tới đây, hai người bọn họ len lén nhìn nhau, kết hôn hả?

Tô Nhan: Thế thì càng hỏng, phải đợi một khoảng thời gian nữa mới được!

Tư Mộc: Cô cưới người khác ư? Đừng có nằm mơ.

Vài ngày sau Tết Nguyên Đán, Tư Mộc trở lại thành phố N. Ngày hôm sau, Tư Mộc gọi điện thoại cho Lý Đinh rồi cùng nhau đi đến Thần Khách. Sau khi vào văn phòng đã thấy La Mẫn Tâm đợi sẵn, bởi vì vẫn còn trong kỳ nghỉ đông, n�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play