Mã Thành Lỗi tháo kính râm ra, cầm
trên tay chơi đùa: “Đi ăn cơm sao?”
Tô Nhan gật đầu, một mình cô bây giờ
ăn cơ bản cũng là ăn cơm hộp.
Anh ta hất đầu hướng về phía chiếc
xe: “Đi thôi, đi chung với nhau đi!”
Tô Nhan hơi chần chờ rồi sau đó đi
tới.
Xe chạy băng băng trên đường, Tô
Nhan nhìn cảnh vật bên ngoài đang không ngừng lui về phía sau, sau một lúc thật
lâu mới nói: “Gần đây anh thế nào?”
“Rất tốt.” Mã Thành Lỗi xoay vô
lăng, vui vẻ nói: “Hiếm khi thấy có lúc em cũng quan tâm tới tôi.”
Tô Nhan xấu hổ nghiêng đầu: “Tôi chỉ
là dựa theo phép tắc cư xử mà hỏi một chút thôi, nghe Trần Quần nói quán bar
của anh không còn kinh doanh nữa.”
“Ừm, tình hình kinh doanh không tốt
lắm, nên dứt khoát không mở nữa.” Anh ta dừng một chút rồi lại nói: “Dáng vẻ của
em đối với tôi lúc trước nhìn cũng không giống người hiểu phép tắc cư xử.”
“Tôi mà lại thô lỗ như thế sao?”
“Ngay cả chuyện này mà tự em cũng
không biết sao?”
Vốn là muốn đi ăn đồ tây, nhưng Tô
Nhan lại không đồng ý, đối mặt với việc sử dụng dao nĩa tỉ mỉ như vậy, ăn quá
mệt mỏi, cuối cùng họ đi đến quán ăn Tứ Xuyên bình thường.
Việc làm ăn rất phát đạt, dường như
không còn chỗ ngồi, bọn họ đi một vòng thật vất vả mới mới tìm được một vị trí
ở trong góc.
Món ăn Tứ Xuyên có hương vị nặng, Tô
Nhan có thể ăn cay, nhưng không tính là có thể ăn quá tốt, một bữa ăn uống vài
ly nước, đầu còn đổ đầy mồ hôi.
Mã Thành Lỗi cười cô: “Có phải em
quá đề cao bản thân mình rồi không? Ăn không được còn muốn tới đây.”
“Trần Quần đề cử nhiều lần rồi, hơn
nữa tôi ăn rất vui vẻ.” Cô lau mồ hôi bằng khăn giấy và uống một ngụm nước.
“Nhìn em có vẻ như cũng không quá
thoải mái!” Có thể là do quá cay, cả đôi môi đều bị đỏ, Mã Thành Lỗi từ trong
túi lấy ra một hộp thuốc đưa cho cô: “Uống một viên đi.”
“Không có bị bệnh thì uống thuốc làm
gì?”
“Chờ lát nữa đi hóng gió, tôi sợ em
bị say xe, thuốc say xe phải uống trước nửa tiếng.”
Tô Nhan không trả lời, cô không muốn
đi, một chút hứng thú đối với chuyện lái xe đi hóng gió này cũng không có.
“Mau lên, uống thuốc đi!” Mã Thành
Lỗi lần nữa đưa thuốc tới: “Vì tôi đã đóng cửa nơi làm việc nên em phải cho tôi
chút đồng cảm chứ!”
Tô Nhan cuối cùng vẫn uống, đối
phương đã bắt đầu giả bộ đáng thương, cô phải cho người ta chút thể diện, hơn
nữa cho dù không uống có lẽ người cuối cùng chịu khổ vẫn là mình, cô cũng không
cho rằng Mã Thành Lỗi sẽ bỏ đi ý nghĩ này trong đầu.
Nửa tiếng sau bọn họ ra khỏi quán
ăn, lái xe từ đường vành đai thành phố đến quốc lộ rồi đi đến con đường giữa
trung tâm, tốc độ cũng theo đoạn đường thay đổi mà lần lượt tăng lên.
Cửa sổ xe mở ra, nơi này đã là ngoại
ô thành phố, xa xa là đất nông nghiệp tối đen hoang vu, còn có khu công nghiệp
đang khai phá, gió đêm tràn vào từ bên ngoài làm cho Tô Nhan thoải mái nhắm mắt
lại, cảm giác so với tưởng tượng tốt hơn rất nhiều.
Mã Thành Lỗi tuy nói đi hóng mát
nhưng tốc độ không tính là nhanh, ít nhất sẽ không làm cho Tô Nhan cảm thấy
khẩn trương.
Xe cộ ở trên giữa đường tương đối
ít, đèn đường màu cam chiếu rọi xuống rất dễ dàng nhìn rõ xe cộ xung quanh, Tô
Nhan nhìn mấy chiếc xe phía sau gương chiếu hậu, sau đó hơi nhíu mày.
“Tại sao biển số xe đó lại bị che
khuất?”
Đó là một chiếc xe tải màu bạc có
chút cũ nát, Mã Thành Lỗi nhìn, sau đó điều chỉnh tốc độ xe chậm lại, đối
phương cũng theo đó điều chỉnh, tiếp tục bảo trì một khoảng cách nhất định theo
sau.
Bị theo dõi rồi.
Tô Nhan cũng ý thức được có gì đó
không đúng, cô quay đầu nhìn Mã Thành Lỗi một cái, đối phương tiếp nhận tầm mắt
của cô, cười cười: “Sợ sao? Hình như chúng ta bị theo dõi rồi.”
“Người đó là đối thủ của anh?”
“Có khả năng.” Mã Thành Lỗi đột
nhiên nắm lấy tay Tô Nhan, lại hỏi một lần nữa: “Sợ sao?”
“Có một chút.” Cô cũng chưa từng
trải qua cảnh tượng đẫm máu gì, cũng không biết kế tiếp sẽ như thế nào, hơn nữa
là con gái sợ hãi cũng là chuyện bình thường.
Mã Thành Lỗi nhéo nhéo tay cô: “Vậy
thì nhắm mắt lại.” Nói xong anh ta lập tức đạp chân ga, tính năng chiếc xe cực
tốt giống như một chiếc xe thể thao mà bay ra ngoài.
Thân thể Tô Nhan theo quán tính dựa
về phía sau, bàn tay bị anh ta nắm chặt run lên, trong mắt có chút sợ hãi nhưng
cô không nhắm mắt lại.
Nhưng nhìn chiếc xe tải cũ nát vậy
mà cũng đi theo, nghe thanh âm thì biết là chiếc xe đó đã được cải tiến qua, Mã
Thành Lỗi lại liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, sau đó đánh mạnh vô lăng chuẩn bị
chạy vào trong thành phố.
Trên chiếc xe kia có bao nhiêu người
anh ta không biết, đối phương cụ thể muốn làm cái gì cũng không biết, hiện tại
anh ta chở theo Tô Nhan, vì an toàn anh ta chỉ có thể cố hết sức lái xe đi đến
nơi đông người, ít nhất càng nhiều người đối phương càng không dám làm cái gì.
Tôn Vĩ nhổ đầu lọc thuốc lá ra, cũng
tăng tốc đuổi theo.
Chiếc tải có khả năng đã nhận ra suy
nghĩ của Mã Thành Lỗi, tại một điểm mù mà tầm mắt không thể nhìn thấy được đột
nhiên lại tăng tốc đụng tới, tăng tốc rất nhanh, Mã Thành Lỗi nhanh chóng xoay
vô lăng trực tiếp đi vào một con đường nhỏ bên cạnh, lốp xe và mặt đất hình
thành nên một ma sát thật lớn tạo ra â ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.