Sau khi ngồi xuống gọi đồ ăn, Tô
Nhan chưa từng ăn đồ Tây nên nhìn dao nĩa trước mặt bỗng có chút hoa mắt, bên
cạnh truyền đến một tiếng cười khúc khích.
Tô Nhan quay đầu lại: "Anh cười
gì? Chẳng lẽ anh trời sinh đã biết cầm dao nĩa sao?" Giọng điệu của cô
không tốt lắm, bởi vì cô cảm thấy một tiếng cười này tổn thương nghiêm trọng
lòng tự trọng của mình.
Mã Thành Lỗi lắc đầu: "Không
có, tôi chỉ cảm thấy bộ dạng cô rất đáng yêu."
Hai người vốn dĩ ngồi bên cạnh nghe
vậy lập tức cúi đầu, sắc mặt Tô Nhan cũng không khỏi có chút cứng đờ, lời này
của anh ta sao lại ngọt như vậy?
"Cũng không phải là quý tộc,
chỉ là ăn đồ Tây bình thường thôi, không cần phải lo lắng nhiều như thế, muốn
làm gì thì làm." Tay phải Mã Thành Lỗi cầm dao, tay trái dùng nĩa làm mẫu
cho cô xem: "Miễn là cô cắt được đồ ăn là được, hiểu không?"
Tới lúc ăn, Mã Thành Lỗi mở khăn ăn
đã chuẩn bị sẵn và đặt nó trước mặt Tô Nhan, Tô Nhan cau mày khó hiểu, người
phục vụ mở nắp trước mặt cô, mùi thơm nồng nặc và dầu nóng ở nhiệt độ cao cũng
theo đó mà bung ra, lúc này cô mới phát hiện hoá ra anh ta làm vậy là là để
ngăn dầu và nước bắn lên người cô.
“Ôi, quần áo của anh!” Tô Nhan kêu
một tiếng, chỉ vào cổ tay áo Mã Thành Lỗi đã lây dính một ít vết bẩn màu nâu.
“Không sao, dùng một bộ quần áo để
dạy cho cô một bài học cũng đáng giá!” Mã Thành Lôi thản nhiên nói.
Khoảng cách giữa hai người rất gần,
Tô Nhan có thể ngửi thấy mùi nước giặt nhàn nhạt trên người anh ta, Tô Nhan
kinh ngạc trước hành vi đứng đắn của đối phương, theo bản năng cô liền cảm thấy
đau đến tận chân răng, quần áo này của anh ta ít nhất cũng bằng một tháng tiền
lương của cô.
Trần Quần yên lặng lấy lấy điện
thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Giải Thần Châu: "Không ngờ tới Mã
Thành Lỗi còn là người rất chu đáo.”
Vài phút sau, Tạ Thần Châu bình tĩnh
lấy điện thoại di động ra trả lời: “Bởi vì đối phương là Tô Nhan.”
Mã Thành Lỗi từ trước đến nay không
phải là người thận trọng, từ khi quen biết với anh ta đến bây giờ, trong thời
gian nhiều năm như vậy, đừng nói cho những người phụ nữ khác một ánh mắt hiền
lành, chính là thời gian ôn tồn dịu dàng cũng rất ít, phần lớn thời gian anh ta
đều trầm mặc, hoặc là chỉ phát tiết sinh lý dục vọng, đối với việc này Giải
Thần Châu có một lần rất không hài lòng, cảm thấy đối phương quá bạc tình, thậm
chí còn vì thế mà thảo luận qua, chỉ là hiệu quả rất nhỏ, về sau cũng thành
thói quen, mãi cho đến khi biết đến người tên Tô Nhan này.
Ở rất nhiều thành phố đều sẽ nhìn
thấy một ít trẻ em xiếc ảo thuật mưu sinh bên đường, lần đó Mã Thành Lỗi hiếm
khi được dừng chân quan sát, cuối cùng còn phá lệ đi đến bên cạnh một cô gái
nói mấy câu với cô gái ấy, cuối cùng còn cho rất nhiều tiền.
Lúc ấy anh ta nhớ rõ còn trêu chọc
Mã Thành Lỗi: "Chắc có bão quá, cậu cư nhiên lại động tâm.”
Mã Thành Lỗi lúc ấy chỉ cười cười,
một hồi lâu mới thấp giọng nói một câu: "Cô ấy lớn lên rất giống Tô Nhan.
”
“Tô Nhan là ai?”
Anh ta không nói gì, đi thẳng về ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.