《Dã Đường- Calantha》
Ứng Như Ký cúi đầu nhìn hoa trong tay cô: “Cho tôi?”
“Không thì ai?”
Hình như Ứng Như Ký cảm thấy buồn cười, kéo nhẹ cô một phen, ý bảo cô nhanh chóng đi về trước.
“Anh không cần?”
“Cô cứ ôm trước đi, lên xe rồi nói.”
Tiếng mưa rơi quá lớn, bọn họ nói chuyện mà cũng tốn sức.
Nước mưa ập xuống mặt đường, bắn lên bọt nước màu trắng, dù chiếc ô rất lớn, thừa sức che đủ cho hai người, nhưng Ứng Như Ký vẫn cứ rất ga lăng lịch sự mà nghiêng hơn nửa về bên của cô.
Đến cạnh xe, một tay Ứng Như Ký cầm ô, một tay kéo cửa ghế phụ ra.
Diệp Thanh Đường giẫm lên bàn đạp khom lưng chui vào trong xe, Ứng Như Ký lui về sau nửa bước, vươn tay về phía cô.
Cô load não một chốc, sau đó mới đưa bó hoa ra.
Khẽ đóng cửa ghế phụ lại, Ứng Như Ký lại kéo cửa ghế sau ra.
Bó hoa bị mưa giội cho ướt kia, được anh đặt ổn thỏa trên hàng ghế sau bằng da thật.
Diệp Thanh Đường không khỏi bật cười, thầm nghĩ dáng vẻ giả bộ này của mình, suy cho cùng thì anh vẫn phải chịu thua mà thôi.
Ứng Như Ký cụp ô rồi lên xe, khởi động xe, thuận tay chỉnh độ ấm điều hòa trong xe lên cao.
Cần gạt nước giống y như chiếc gậy phát sáng điên cuồng múa may của fans trong buổi biểu diễn, quét ra một vùng rõ ràng, nhưng rồi lại lập tức bị nước mưa xối cho thành một mảng mơ hồ.
Ứng Như Ký đảo đi đảo lại hướng đèn, tiến vào đường xe chạy bên trái.
Trước sau đều là xe, họ phải dùng tốc độ con rùa để ra khỏi khu vực này.
Nơi gió lùa thổi ra luồng không khí ấm áp, hơi nước bốc lên khiến Diệp Thanh Đường đang rùng mình bị ngứa mũi, không nhịn được mà quay đầu đi chỗ khác, bàn tay che miệng lại rồi hắt xì một cái.
Cô đặt chiếc túi vải đã ướt một nửa lên đùi, lấy từ bên trong ra tờ giấy ướt tiện mang theo.
Một chiếc áo khoác bị ném đến chỗ cô.
Chiếc áo khoác blazer màu xám, chất liệu rồi kiểu dáng đều rất cao cấp, khô ráo, còn kèm theo một mùi đắng giống như mùi cà phê, không khác với trên người Ứng Như Ký lắm.
Diệp Thanh Đường lau sạch tay, không chút xấu hổ mà nhặt rồi phủ lên người, đã vậy còn vùi hai tay vào.
Tay áo dài hơn mất một đoạn, nhưng bởi vì không phải kiểu dáng vai vuông, cho nên mặc ở trên người cô có vẻ như đang mặc theo style oversize.
“Thầy Ứng.”
Ứng Như Ký đang chú ý đi theo chiếc xe đằng trước, chỉ quay đầu liếc nhìn cô một cái.
“Áo khoác mua chỗ nào thế?”
Nghe vậy, Ứng Như Ký lại liếc nhìn cô một cái, lần này là nhìn cái áo cô mặc trên người.
Anh dời mắt: “Nhãn hiệu của bạn tôi sáng lập thiết kế ra.”
“Shop online?”
“Trước mắt thì có một cửa hàng.”
“Có thể gửi tôi địa chỉ không?”
“Ừm.”
Diệp Thanh Đường vừa rút ra mấy tờ khăn giấy khô ráo lau nước trên tóc rồi vừa hỏi: “Anh ở chung cư nào? Đưa tôi về tiện đường không?”
“Gần, không xa. Cũng coi như là tiện đường.”
Giọng nói của anh hơi trầm xuống một chút, Diệp Thanh Đường lại quay mặt qua chỗ khác hắt xì một cái vang dội.
Anh giơ tay chỉnh sức gió điều hòa lớn hơn: “Cô muốn đi đâu? Chung cư lần trước?”
“Xa quá. Chỗ của bố tôi cũng xa.” Diệp Thanh Đường ôm lấy cánh tay của mình, khẽ làm ra vẻ co rúm lại vì lạnh: “Thầy Ứng, tôi cảm thấy, hình như tôi sắp bị cảm rồi.”
Ứng Như Ký im lặng.
Hình như, anh lại giẫm vào cạm bẫy ngôn ngữ mà cô tạo nên rồi.
Không sai vào đâu được, Diệp Thanh Đường quay đầu nhìn anh, từ biểu cảm cho đến ánh mắt, yếu đuối đáng thương y như trong sách giáo khoa: “Có chỗ nào gần mà tiện có thể cho tôi tắm nước ấm một chút không?”
Ứng Như Ký nhìn thẳng về trước, giọng điệu không chút gợn sóng: “Gần đây có khách sạn 5 sao có hợp tác lâu dài với văn phòng của chúng tôi, nếu cần thì tôi sẽ gọi điện thoại giúp cô đặt một phòng.”
Xương ngon khó gặm.
Trái lại dục vọng thắng bại của Diệp Thanh Đường lại càng nổi mạnh hơn: “Khách sạn gì?”
Ứng Như Ký báo tên.
“Tôi không thích mùi sản phẩm tắm gội của nhà bọn họ. Phiền thầy Ứng cứ đưa tôi về đi thôi, chung cư Quan Lan.”
Ngón tay của Ứng Như Ký nhẹ ấn vô lăng, rơi vào trong sự nôn nóng kỳ lạ.
Giống như, anh đã vô tình biến thành đầu tên đầu sỏ làm hại cô chỉ có mặc quần áo ướt trên cả đoạn đường về nhà, phải đối mặt với căn bệnh cảm mạo nguy hiểm.
Trước lúc vượt đèn giao thông, Ứng Như Ký quay xe.
Diệp Thanh Đường nhìn ra đây không phải hướng về chung cư Quan Lan, thế là khóe miệng cong lên nở một nụ cười.
Xe lái tầm mười lăm phút thì rẽ vào một bãi đỗ xe ngầm của một tòa cao ốc.
Ứng Như Ký tìm một chỗ trống để dừng xe lại, cởi bỏ dây an toàn rồi nói với Diệp Thanh Đường: “Xuống xe đi, tôi dẫn cô đi thay quần áo.”
Diệp Thanh Đường mở cửa xuống xe, trên người vẫn là áo khoác của Ứng Như Ký.
Cô đi theo sau Ứng Như Ký nên có thể nhìn thấy rõ trang phục trên người anh, áo phông màu trắng rộng rãi, quần âu cùng màu với áo khoác blazer, ăn mặc nhẹ nhàng làm anh có vẻ thảnh thơi lại tùy ý.
Vào thang máy, Ứng Như Ký ấn nút lên tầng trên.
Diệp Thanh Đường có chút hoang mang.
Chờ đến tầng một, xuyên qua hành lang và sảnh lớn, rồi lại xuyên qua một đoạn hành lang thật dài có mái che nằm ở bên ngoài, cuối cùng Ứng Như Ký cũng đã dừng bước chân.
“Đến rồi.” Anh kéo cửa ra.
Rộng rãi, sạch sẽ, đèn đuốc sáng trưng, lộ ra cách trang trí đơn giản của cảm giác cao cấp.
Một loạt tủ đựng quần áo kéo dài, treo đủ loại kiểu dáng áo sơmi, áo vest, quần dài rồi cả váy xếp theo màu……
Đây là một cửa hàng quần áo.
Ứng Như Ký đi vào, chào hỏi với chủ cửa hàng.
Chủ cửa hàng là một người phụ nữ tóc ngắn, trên môi có đeo một cái khuyên môi, cô ấy mặc một bộ váy liền áo màu đen với thiết kế không cân đối.
Ứng Như Ký nói với cô ấy: Dẫn bạn đến đây chọn một bộ quần áo.”
Ánh mắt của người phụ nữ dừng ở trên người Diệp Thanh Đường, không lên tiếng mà quan sát mấy lần lận, cuối cùng mới cười nói: “Thích váy hay là quần? Cần tôi đề cử không?”
Diệp Thanh Đường đoán, có lẽ người này chính là người bạn nhà thiết kế theo như lời Ứng Như Ký nói.
—— Cô nói muốn bộ vest cùng kiểu dáng, vậy là anh dứt khoát dẫn cô đến cửa hàng luôn.
Diệp Thanh Đường bị chọc tức, nhưng vẫn cười: “Trước tôi cứ tự chọn xem sao đã, nếu lưỡng lự sẽ phiền cô đề cử.”
“Được, cô cứ xem thoải mái đi.” Người phụ nữ cười nói.
Diệp Thanh Đường đi dạo sơ sơ một vòng, nhanh chóng chọn đồ lót, áo sơmi và quần dài, không khác với bộ trên người hôm nay lắm. Thấy trên bục trưng bày có đôi giày da thoải mái màu trắng thì cũng cầm cả lên luôn.
Cô đi vào trong phòng thay đồ, thay quần áo ướt trên người ra, tóc ướt để xõa dính vào làn da sau cổ gây khó chịu, thế là cô bèn dùng dây buộc tóc buộc lên một cách tùy tiện.
Đi ra khỏi phòng thay đồ, Diệp Thanh Đường bảo chủ cửa hàng lấy giúp cái túi đựng quần áo.
“Một bộ trên người này thôi sao? Còn muốn thử tiếp nữa không? Dù sao cũng là ghi cho Ứng Như Ký.” Chủ cửa hàng cười nói.
“Không cần.” Diệp Thanh Đường lấy điện thoại ra: “Tự tôi trả tiền là được.”
Ứng Như Ký đứng ở cạnh quầy thu ngân liếc nhìn cô một cái, anh nói: “Còn nợ cô Diệp một bữa ăn khuya, coi như là trừ nợ.” Giọng điệu không có quá nhiều cảm xúc.
Diệp Thanh Đường cân nhắc một lát, cuối cùng không tranh thanh toán với Ứng Như Ký nữa.
Chủ cửa hàng quan sát cả hai người, rồi lấy ra một cái túi giấy từ say quầy thu ngân, cô ấy cười nói: “Giúp cô cắt mac nhé —— Quần áo thay ra đưa tôi đi, tôi giúp cô gói lại.”
Diệp Thanh Đường cầm quần áo đưa qua: “Làm phiền rồi.”
Đi ra khỏi cửa hàng quần áo, xuyên qua những con đường rẽ trái rẽ phải đó, quay lại bãi đỗ xe ngầm.
Sau khi lên xe, Diệp Thanh Đường vẫn luôn im lặng không nói chuyện.
Cho đến khi xe lên đến mặt đất, cô mở miệng cười nói: “Phiền ngài Ứng dừng ở gần 711 chỗ đằng trước kia một chút.”
Giọng nói của cô rồi cả đến xưng hô đều đã thay đổi, đương nhiên Ứng Như Ký có thể nhận ra, quay đầu liếc nhìn cô một cái: “Muốn mua đồ?”
“Không phải.” Diệp Thanh Đường mỉm cười: “Coi như đã giải quyết xong xuôi với ngài Ứng, bảo anh đưa tôi về nữa thì tôi sẽ áy náy.”
Trong thoáng chốc, Ứng Như Ký không lên tiếng.
Lặng lẽ lái qua 711 kia.
Diệp Thanh Đường bình tĩnh nhắc lại: “Có thể phiền anh dừng xe bên đường không?”
Một lát sau, Ứng Như Ký chạy chậm lại, bật đèn xi nhan rồi cho xe đỗ vào sát ven đường, phanh gấp.
Đôi đèn xin đường vang lên tiếng tích tắc.
Mưa đã nhỏ, đèn đường chiếu sáng làm hiện ra màn mưa bụi dày đặc.
Ánh sáng kia len vào trong xe, một ánh đèn vàng u tối, lờ mờ.
Ứng Như Ký duỗi tay, tạm thời khóa cửa xe lại.
Hai cánh tay của anh khẽ đặt trên tay lái, quay đầu nhìn cô, giọng điệu rất nghiêm túc: “Thanh Đường, xin lỗi. Nhưng tôi cần phải nói rõ, tôi không thích bất cứ kẻ nào ép tôi phải ra quyết định.”
“Ừm.” Diệp Thanh Đường nói: “Cho nên tôi tôn trọng ý chí tự do của anh. Đây là lần cuối cùng, tôi sẽ không tìm anh nữa.”
Cô vẫn cười thản nhiên giống như thường ngày, không hiếp bức, không miễn cưỡng.
Làm người ta không thể không tin: “Lần cuối cùng” mà cô nói kia chắc chắn sẽ là lần cuối cùng.
Trong chốc lát không ai lên tiếng.
Ứng Như Ký giơ tay, ấn dừng đèn xi nhan, giọng điệu vẫn bằng phẳng, không chút cảm xúc: “Tôi đưa cô về nhà.”
“Anh muốn đưa tôi về thì cũng được thôi, đổi chỗ đi.”
Ứng Như Ký dùng ánh mắt dò hỏi cô đi đâu.
“Ừm……” Giọng điệu của Diệp Thanh Đường đầy đắn đo: “Không biết, anh chờ tôi một chút, tôi lên WeChat tùy tiện tóm lấy một tên đàn ông nào đó hỏi xíu đã?”
Ánh mắt của Ứng Như Ký trầm xuống.
Diệp Thanh Đường hơi nghiêng đầu rồi cười: “Anh sẽ không cảm thấy chuyện anh không muốn đồng ý thì những người khác cũng sẽ không muốn đâu nhỉ?”
Ứng Như Ký im lặng một hồi lâu.
Sau một lúc lâu, anh giơ tay, ấn mạnh xuống nút khởi động xe.
Xe tắt, thành ra giờ giây chỉ còn là một cảnh vô cùng yên lặng.
Ngược lại, với Diệp Thanh Đường, trong bóng tối ấy, trong lòng cô lại có gì đó đang dần đánh trống reo hò, như mặt hồ yên lặng thầm tuôn ra dòng chảy hỗn loạn —— Diệp Thanh Đường không khỏi nín thở, bởi vì Ứng Như Ký đột nhiên duỗi tay, cầm lấy cánh tay của cô.
Như là động tác tua chậm, tay từ từ lướt xuống, túm lấy cổ tay của cô rồi kéo một cái.
Cơ thể của cô ngã sang một bên, mất cân bằng, khiến cô phải duỗi tay chống lên hộp đựng đồ giữa hai chỗ ngồi theo bản năng.
Một cái tay khác của Ứng Như Ký cũng thò đến, ngón tay hơi lạnh dừng bên cổ cô một lát, sau đó hơi dùng sức mà nâng cằm cô lên.
Diệp Thanh Đường biết rõ, mấy câu mình nói kia, cuối cùng cũng đã chọc giận người trước mắt.
Một mặt khác của anh có tính xâm lược cực kỳ ác chiến, khiến người ta bất ngờ đó là, nó đã khiến cô dần thả chậm hô hấp trong sự run rẩy khe khẽ.
“Anh có thể không đến đón tôi,” Diệp Thanh Đường nhìn thẳng vào mắt anh, vừa cười vừa quyết định đánh hết quân bài trong ray ra: “…… Anh cũng có thể không cần phải để ý đến chuyện tôi có sắp bị cảm hay không. Quan trọng nhất là, nếu anh thật sự rõ ràng trong sáng như thế, vậy thì vì sao không dám dẫn tôi đến nhà anh thay quần áo?”
“Nói xong rồi?” Ứng Như Ký trầm giọng hỏi.
Diệp Thanh Đường nhún nhún vai.
Cánh tay của Ứng Như Ký tuột xuống dưới, đột nhiên túm lấy eo cô rồi cúi người.
Khí thế của cái ôm đó mạnh mẽ như mưa như gió, khiến cho Diệp Thanh Đường có một giây nghĩ rằng sợ là bản thân mình đã khinh địch.
Cô nhắm hai mắt lại.
Nhưng không, anh không hôn cô.
Tiếng của Ứng Như Ký khàn khàn, nhưng giọng điệu vẫn nghiêm túc như trước: “Cô phải biết rằng, trong loại quan hệ này, đàn ông sẽ không bao giờ là phe bị thua thiệt.”
Diệp Thanh Đường cũng nhỏ giọng nói: “Tôi cũng sẽ không làm ra chuyện bị thua thiệt, tôi đâu có ngốc.”
Hô hấp ấm áp quẩn quanh chóp mũi.
Bầu không khí sền sệt, như là đêm hè cúp điện nào đó, nhiệt độ không lên cao trong trạng thái không có chừng mực.
Diệp Thanh Đường nhắm mắt chờ đợi, thời gian tựa như bị kéo dài vô hạn.
Nhưng mà, sức mạnh trói buộc cô bỗng buông lỏng ra, hô hấp ấm áp cũng lập tức rời đi.
Diệp Thanh Đường nghi ngờ mà trợn mắt.
Ứng Như Ký lui về, biểu cảm vẫn bình tĩnh.
Như là không xảy ra chuyện gì cả mà duỗi tay, ấn nút khởi động xe.
Nói cũng đã nói đến độ này rồi, vậy mà còn có lý do thất bại trong gang tấc??
Diệp Thanh Đường muốn đâm tường.
Ứng Như Ký không bỏ qua ánh mắt bỗng đờ đẫn của cô.
Anh thầm cong khóe miệng, sau đó mới thong dong mà hỏi: “Đi chỗ cô hay là chỗ tôi?”