Kể từ sau lần tỏ tình "say khướt" thất bại, Lục Trạc nhanh chóng chuyển từ thái độ điềm nhiên nhưng không sang trắng trợn táo bạo.

Khi đến chỗ làm, anh sẽ đi ngang qua bàn làm việc của cô và đặt ngẫu nhiên một hộp trái cây lên đó, khi cô ăn trưa xong quay lại thì sẽ nhìn thấy một tấm vé triển lãm phụ xuất hiện trên bàn, khi không có việc gì làm anh cũng sẽ đến phòng làm việc, cho đến khi nào cô giao việc cho anh làm. Tài khoản chính của trò chơi đã đạt 20 sao vương giả, anh liền mở thêm một tài khoản nhỏ song hành với cô, một đường từ bạch kim đến ngôi sao. Vào một ngày đẹp trời xuất hiện làn da mới, cô đã tặng cho anh như một lời cảm ơn, sau đó anh đã khóa chế độ anh hùng trong một tuần chỉ vì muốn mặc bộ da mà cô đã tặng.

Sau kỳ khai giảng vào mùa thu, Lục Trạc bắt đầu viết luận án, anh biến văn phòng của mình thành thư viện của trường, thỉnh thoảng còn đến đây để làm báo cáo khai giảng.

Có đôi lúc Ngũ Thanh Thư mải làm việc gì đó mà quên béng mất thời gian, đến khi tỉnh táo lại, trong phòng làm việc chỉ còn lại có cô cùng Lục Trạc. Lúc Lục Trạc chú ý tới động tác của cô, anh liền quay đầu lại hỏi: "Sắp đi chưa?" Còn tiện tay đóng cuốn vở trước mặt mình lại.

Chiếc xe mà Lục Trác lái là một chiếc BMW cũ do gia đình anh mua lại, anh là người không có hứng thú với các sản phẩm cơ khí, cho nên nếu cho anh bất cứ thứ đồ lặt vặt nào, anh vẫn có thể sử dụng được như thường. Nhưng tất cả đồ đạc của anh, dù cũ hay mới, đều được giữ gìn rất sạch sẽ, dù là giày thể thao, ba lô hay là ô tô.

Cho nên, Ngũ Thanh Thư luôn cảm thấy thoải mái khi ngồi trong xe của anh, bên trong xe sạch sẽ và mới mẻ, cũng không có bất kỳ mùi lạ nào.

Có khi anh sẽ dậy sớm "thuận đường" đón cô đi làm.

Buổi sáng mùa thu hơi se lạnh, anh khoác ngoài áo thun một chiếc áo khoác thể thao, đợi ngoài cửa xe, lúc cô đi tới anh nhanh chóng đưa ly sữa đậu nành nóng hổi cho cô.

Không phải Ngũ Thanh Thư không tỏ ý từ chối, nhưng dường như nếu cô không tỏ thái độ dứt khoát chia tay với anh, anh sẽ cứ dây dưa với cô mãi mà không chịu từ bỏ.

Vào cuối mùa thu, Phương Thiệu nhập viện. Ngày hôm đó Ngũ Thanh Thư nhận được một tin nhắn WeChat từ anh ta, nói rằng sẽ phải làm phẫu thuật.

Cho đến khi tan sở, Ngũ Thanh Thư cũng không trả lời tin nhắn của anh ta.

Phương Thiệu đã gửi một tin nhắn khác: [Thanh Thư, anh muốn gặp em.]

Sáng hôm sau, Ngũ Thanh Thư đến bệnh viện sau khi hoàn thành công việc.

Ca phẫu thuật của Phương Thiệu được lên kế hoạch vào ngày mốt, anh ta nằm một mình trên giường mà không có ai bên cạnh chăm sóc.

Ngũ Thanh Thư lạnh lùng nói: "Mấy con oanh ca yến hót?"

"...Anh không có nói cho người khác biết."

"Sợ bọn họ nhìn thấy bộ dáng anh lúc này sao?" Giọng nói của Ngũ Thanh Thư ngày càng lạnh: "Những lúc này mới nhớ tới em sao?"

Phương Thiệu nhìn cô hồi lâu, anh ta thở dài nói: "Anh đã nói rồi, anh chỉ muốn gặp em."

"Không phải bệnh sắp chết, đừng làm mấy kiểu giật gân như thế." Cô lật giở hồ sơ bệnh án bên giường bệnh của anh, ánh mắt gần như vô cảm.

Vào ngày phẫu thuật, Ngũ Thanh Thư lại vào bệnh viện.

Phương Thiệu đã tự mình liên hệ với bệnh viện tìm một cô y tá riêng để chăm sóc mình, đỡ mất công Ngũ Thanh Thư phải đi tới lui giữa chỗ làm việc và bệnh viện.

Trong thời gian hồi phục hậu phẫu, cả người anh ta gầy yếu nằm trên giường, tình cảm đối với cô đều rất mong manh. Dường như cô đã gặp lại hình ảnh khó có được của Phương Thiệu thời trung học, thể hiện hai bản mặt hung dữ và yếu đuối, cũng giống như cô vậy.

Chẳng qua, cô đã quá mệt mỏi với việc thay đổi cảm xúc của mình.

Đêm trước khi Phương Thiệu xuất viện, Ngũ Thanh Thư lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế trước giường bệnh và gọt một quả táo cho anh ta.

Phương Thiệu nhìn cô và nói nhẹ nhàng: "Thanh Thư, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu đi."

Ngũ Thanh Thư không ngừng di chuyển bàn tay đang gọt táo của mình, thậm chí còn không làm đứt lớp vỏ ngoài. Cô đặt quả táo đã gọt vỏ lên khăn giấy rồi đặt lên tủ đầu giường, nhẹ giọng hỏi: "Đây là lần đầu tiên anh nói thế à?"

Phương Thiệu mở miệng, nhưng lại nói không nên lời.

"Không cần biết anh đã nói bao nhiêu lần, nhưng đây là lần cuối cùng em nghe." Ngũ Thanh Thư lau tay sạch sẽ, cô đứng dậy, nghiêng đầu một cái, vươn hai tay ra sau gáy, tháo dây chuyền bạc quanh cổ mình ra, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống quả táo bên cạnh.

Phương Thiệu nhìn sợi dây chuyền đó, bỗng dưng những lời muốn nói như bị chặn lại ở họng——

Đó là chiếc nhẫn bạc anh ta đã mua cho cô khi cô còn là sinh viên năm nhất, khi đó anh ta đã nói vài năm nữa sẽ thay nó bằng bạch kim và kim cương.

Ngũ Thanh Thư luôn ghi nhớ những lời này, cho đến khi bị anh ta cố tình lơ đi, cùng với lời hứa hẹn của anh không biết đã trôi về đâu.

“Anh hãy tự chăm sóc bản thân mình nhé.” Ngũ Thanh Thư đi về phía cửa: "Tạm biệt anh."

"... Thanh Thư."

Cánh cửa đóng lại sau lưng cô, dập tắt âm thanh cuối cùng từ bên trong. Cô đi thẳng một mạch trong hành lang mà không hề ngoái đầu lại nhìn.

Cô bắt taxi về nhà.

Vừa bước vào cổng ký túc xá, cô nhận được điện thoại của Lục Trạc, hỏi cô: "Chị có ở nhà không?"

"...Tôi vừa về đến nhà, có chuyện gì vậy?"

"Là do em đi không gặp may mắn hay sao nhỉ? Sao hai lần em đến văn phòng lại không thấy chị ở đó?"

Giọng nói trong trẻo ôn hòa của anh mang theo một chút ấm áp, đứng trong bóng đêm lòng cô tự dưng có chút đau nhói: "...Có lẽ là tôi vừa mới ra ngoài, có chuyện gì sao?"

"Không chuyện gì đâu... Chỉ là nhà bạn học của em tự mở cửa hàng bánh ngọt, em ủng hộ công việc kinh doanh nên đã mua hai chiếc bánh hạnh nhân. Chị có muốn ăn không?... Em đang ở trước cổng chung cư nhà chị này."

Ngũ Thanh Thư hít một hơi: "Tìm một chỗ đậu xe đi, tôi đứng trước cổng chung cư đợi cậu."

Vài phút sau, Lục Trác xuất hiện.

Ngũ Thanh Thư nhấn nút bên trong để mở cửa cho anh, câu đầu tiên anh vừa bước qua cổng là: "Chị bị sao vậy?"

"...Bị sao là bị sao chứ?"

"Tâm trạng không tốt sao?"

Ngũ Thanh Thư vẫn im lặng.

Anh do dự một chút, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đến gần, cúi đầu nhìn cô: "Phương Thiệu lại đến tìm chị sao?"

"Không có. Vào nhà trước đi, cậu đang đứng chặn cửa đấy."

Hai người cùng nhau lên lầu và vào nhà, Ngũ Thanh Thư cất chiếc túi của mình, sau đó đi mở gói món tráng miệng mà Lục Trạc mang đến.

Cô đứng trước bàn ăn, múc một muỗng nhỏ cho vào miệng, vị socola đắng rồi ngọt, sau đó là vị ngọt dịu của hạt dẻ và đường bùng nổ trong miệng như một quả bom cực lớn. Cô dường như không chịu nổi, khi đặt chiếc thìa xuống, nước mắt chợt lăn dài trên má.

Lục Trạc hoảng sợ, nhưng cũng không cố kỵ nhiều, cứ thế ôm lấy cô từ phía sau.

Lòng bàn tay đặt ở mép bàn ăn, Lục Trạc cúi đầu đến gần mặt của cô, thấp giọng hỏi: "Có thể nói cho em biết ch

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play