Diệp Thanh Đường không chút do dự: "Đến nhà của tôi đi."

Lợi thế sân nhà không thể bị mất trong hiệp đấu đầu tiên.

Ứng Như Ký hơi ngạc nhiên. Dù sao thì cô tốn bao nhiêu nỗ lực cũng không muốn đến nhà anh.

Xe chạy khỏi đoạn đường này, hòa vào đường cái, nhìn thoáng qua thì không thấy chiếc đèn đỏ ở phía sau.

Sau khi mặc quần áo khô, cơ thể Diệp Thanh Đường dần dần ấm lên, ngoại trừ bàn chân. Cô cởi bỏ đôi tất cotton ướt sũng và đôi chân trần chỉ đi mỗi đôi giày da.

"Nên gửi đi."

Nên xưng hô thế nào. Ứng Như Ký  quay đầu lại nhìn cô.

"Tôi cởi giày ra được không?"

"Tùy cô."

Diệp Thanh Đường cởi giày da, giơ chân giẫm lên mép ghế.

Ứng Như Ký bất giác liếc nhìn cô. Ngón chân của cô được sơn bằng sơn móng tay nhưng ánh sáng trong xe hơi mờ nên khó phân biệt được màu gì. Màu cùa nó là màu tối khiến da mu bàn chân của cô trắng hơn.

Một lúc sau, Diệp Thanh Đường đưa tay chọn phần mềm nghe nhạc thông thường của mình từ menu carpy và nhấp vào nút phát.

Ứng Như Ký cảm thấy bản thân có cảm giác quen thuộc với cô, nhưng bất kể là do kinh nghiệm hay trực giác, hành vi của cô luôn ở một khu vực tinh tế gần như vượt qua giới hạn, nhưng lại không vượt qua giới hạn điều đó lại không khiến cho người khác thấy khó chịu.

Trông cô rực rỡ, dễ dàng để người khác cảm thấy yêu thích cũng là một loại thiên phú.

Cô là người tài năng nhất trong những người mà anh từng gặp.

Đài tiếng nói Berlin vang lên, tiếp tục những bài hát mà anh đã nghe nửa chừng trong văn phòng.

“Close the door and on in, I got skin I'd like to you in”  

Đèn đường U Hoàng hắt vào cửa sổ ô tô lập lòe, cả thành phố chìm trong nước.

Cô ấy đang ngâm nga theo điệu nhạc lạc điệu, vui vẻ và tự do, giống như một chú cá đang bơi lội hay một tinh linh sống trong rặng san hô.

Khi xe đến cổng khu chung cư Quan Lan, mưa đã tạnh.

Diệp Thanh Đường cầm túi xách và túi quần áo của cô xuống xe. Khi cửa sắp đóng lại, Ứng Như Ký mở miệng nói.

“Cô lên trước đi, tôi đi gọi điện thoại đã.” Ngữ khí bình tĩnh khó phân biệt có phải là lấy cớ hay không.

Diệp Thanh Đường cười nói: "Tôi ở tòa nhà số 3, số nhà 1402. Anh có thể lái xe vào, chỉ cần báo số nhà và tên chủ nhà cho người gác cửa. Lên đến nơi thì gọi cho tôi, tôi ra mở cửa cho anh."

Cô dừng một chút coi như là nhắc nhở, hoặc là tùy tiện, giơ ngón tay chỉ sang một bên: "Bên kia có một cửa hàng tiện lợi."

Diệp Thanh Đường lên lầu, vào phòng, cởi giày, cởi quần áo, đi vào phòng tắm trước.

Cô ấy không cố tình tăng tốc, mất khoảng 20 phút để tẩy trang, gội đầu và tắm.

Mặc bộ đồ ngủ vào, lau tóc cho đến khi tóc ngừng nhỏ giọt, kết nối máy sấy tóc và bắt đầu sấy tóc.

Cho đến lúc đó, video call cuối cùng cũng reo.

Diệp Thanh Đường tắt máy sấy tóc, đi dép lê, đi đến hành lang, bật video và mở khóa cửa dưới lầu.

Khi Ứng Như Ký lên lầu, cô lấy từ tủ giày ra một đôi dép dùng một lần.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.

"Cốc cốc" hai lần, không nhẹ cũng không nặng.

Diệp Thanh Đường kiểm tra qua ở mắt mèo và mở cửa.

“Mời vào.” Cô đưa mũi dép hướng vào trong cho Ứng Như Ký.

Ứng Như Ký đóng cửa lại, thay giày và thấp giọng nói: "Mấy người phụ trách hạng mục gặp phải vấn đề trong dự án nên bọn tôi có nói chuyện một lúc."

Trên người anh có một luồng khí lạnh trông anh rất cô đơn trong ánh sáng nhợt nhạt của lối vào.

Diệp Thanh Đường khẽ lắc đầu, cười nói: "Tôi còn tưởng rằng Ứng lão sư muốn chạy trốn."

Ứng Như Ký giở giọng nói đùa: "Cũng định thế."

Không, không phải là một trò đùa.

Anh ngồi trong xe, hóng gió hai mươi phút, đến giây phút cuối cùng mới hạ quyết tâm.

Ánh mắt của Diệp Thanh Đường dừng một chút trên mặt anh.

Khi anh ấy cười, cảm giác cô đơn và chán nản đã biến mất, thay vào đó là cảm giác đam mê mà không mất đi sự thoải mái.

Cô xoay người đi vào, cười hỏi: "Có muốn uống chút gì không?"

"Tùy cô."

Diệp Thanh Đường đi tới tủ lạnh trong phòng bếp mở ra, lấy ra hai chai nước Evian, đặt ở trên bàn trà: "Anh ngồi xuống trước đi, tôi đi sấy tóc đã."

Ứng Như Ký ngồi trên ghế sofa, mở nắp chai nước và uống một ngụm,

Anh nhìn xung quanh.

Nhìn qua căn hộ rộng hơn 70 mét vuông, lối trang trí "phong cách Bắc Âu" là đặc trưng. May mắn là trên tường không có tranh hươu nai, trên bàn ăn cũng không có khăn trải bàn nên cũng không giống hoàn toàn.

Một lúc sau, Diệp Thanh Đường sấy khô tóc xong, quay người đi vào phòng ngủ mặc một chiếc áo khoác dệt kim màu trắng sữa bên ngoài váy ngủ đi ra.

Ghế sô pha hơi lún xuống, cô tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh: "Đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì đó trước không?"

Ứng Như Ký trả lời y nguyên như câu trước: "Tùy cô."

“Vậy... chờ tí nữa ăn bữa khuya đi.” Cô quay đầu cười nhìn anh.

Mái tóc mới gội của cô bồng bềnh hơn, sạch sẽ và có mùi thơm thoang thoảng.

Ứng Như Ký cố gắng phớt lờ nó nhiều nhất có thể, thản nhiên hỏi: "Cô thuê ai trang trí nhà của vậy?"

"Từ góc độ nghề nghiệp của anh mà nói có phải là hơi mâu thuẫn không?" Diệp Thanh Đường cười nói: "Đó là quà của người bán hàng, vốn dĩ tôi muốn tìm người sửa sang lại, nhưng bận quá chưa có thời gian để sửa."

“Tôi vẫn chưa biết công việc của cô là gì.”

"Tôi có một studio của riêng mình, tôi tham gia các hội chợ sách nghệ thuật, ABP, Dự án sách nghệ thuật. Khi anh còn học ở Yale, lẽ ra anh nên tham gia các triển lãm? Hiện tại không có nhiều triển lãm trong nước."

Ứng Như Ký: "Cô biết rất rõ về tôi."

Diệp Thanh Đường ngay thẳng tự tin nói: "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng."

Ứng Như Ký hơi nhướng mày: "Cho nên bởi vì tôi không biết gì về cô nên bỏ lỡ trò chơi?"

“Hiện tại bắt đầu cũng không muộn.” Diệp Thanh Đường tuy thắng nhưng vẫn làm ra vẻ ngoan ngoãn.

Nhất thời cả hai người đều không nói gì.

Trước khi bầu không khí trở nên tế nhị hơn, Ứng Như Ký hơi cúi đầu lấy nước trên bàn trà, trong khi Diệp Thanh Đường đứng dậy.

Tiếng bước chân hướng về chỗ phòng làm việc, một lúc sau mới trở lại phòng khách.

Diệp Thanh Đường cầm trong tay một văn kiện, ngồi xuống sô pha.

"Làm sao, cô muốn kí hợp đồng?"

"Không." Diệp Thanh Đường từ thường ngày giảo hoạt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Có hai chuyện, tôi nghĩ chúng ta nên nói rõ một chút, thứ nhất là cái này ——"

Cô đưa tài liệu cho anh: "Đây là giấy khám sức khỏe của tôi. Tương tự anh cũng phải đưa giấy khám sức khỏe của anh ra."

Ứng Như Ký cúi đầu nhìn xuống, nhận lấy báo cáo, cười hỏi: "Nếu tạm thời không cung cấp được thì sao?"

“Vậy thì thật đáng tiếc, Ưng lão sư hôm nay chỉ có thể ăn bữa khuya.” Diệp Thanh Đường cười nói.

Ứng Như Ký mở văn kiện ra, không nhanh không chậm lật từng tờ một.

Trên thực tế, anh cảm thấy rằng tiến trình đến thời điểm này có phần kỳ diệu, có phần vượt quá phạm vi trải nghiệm của anh.

Nhưng anh phải khâm phục. Ít nhất, cô thực sự rất lý trí và rất có trách nhiệm với bản thân.

Ứng Như Ký bình tĩnh đóng báo cáo kiểm tra sức khỏe lại. Nhẹ nhàng đặt nó lên bàn trà, lấy điện thoại di động ra và tìm thấy một báo cáo kiểm tra sức khỏe điện tử ở định dạng pdf từ ứng dụng của một cơ quan kiểm tra sức khỏe.

 Tuần đầu của tháng thứ ba, Sở Y Tế yêu cầu tất cả mọi người phải kiểm tra sức khỏe.

Anh dở khóc dở cười, nên cảm ơn khoảng thời gian này là do chính mình sắp đặt.Nếu chậm hai ba tuần đêm nay có khi anh vừa thấy mất mát vừa thấy xấu hổ.

Diệp Thanh Đường cầm lấy điện thoại di động, tựa hồ dokhông quen dùng ốp điện thoại, có thể nhìn thấy rõ những vết xước nhỏ trên viền kim loại của thân máy.

Cô ấy dùng ngón tay phóng to báo cáo khám sức khỏe, đầu tiên quét toàn bộ báo cáo, sau đó đọc kỹ.

"Anh Ứng, tỷ lệ mỡ cơ thể của anh thấp thật đấy."

Ứng Như Ký đưa một cánh tay để lên tay vịn của ghế sô pha, quay đầu lại nhìn khi nghe những lời đó.

Mà Diệp Thanh Đường nhìn chằm chằm hắn, chớp mắt, lông mi rung động: "Anh có cơ bụng sao?"

“Cũng có thể coi là vậy.”

"Tôi có thể xem qua được không?"

"..."

"Có thể sờ nó không?"

"..." Ứng Như Ký chỉ có thể cười khẽ: "Không vội."

Diệp Thanh Đường lật qua báo cáo sức khỏe, đem điện thoại trả lại cho hắn: "Được. Việc thứ hai, trước khi làm chuyện đó tôi muốn chúng ta nói rõ sở thích với điều kiêng kị của bản thân."

"Cô nói trước?"

Diệp Thanh Đường không chút nao núng gật đầu: "Bản thân tôi có thể chấp nhận việc dirty talk* nhưng tôi sẽ không chấp nhận việc nói quá bậy bạ."

*Khẩu dâm

Ứng Như Ký cảm thấy đêm nay sẽ không còn gì huyền diệu hơn, vì vậy anh bình tĩnh thay đổi thái độ, muốn xem liệu anh có thể lấy được nó từ miệng cô hay không.

Bao nhiêu lời không nên nói thì anh nói hết, anh cười hỏi: “Ví dụ như thế nào?

 Cặp lông của Diệp Thanh Đường nhíu lại, hít một hơi: "Ví dụ như... không, tôi không thể nói, nếu như trong quá trình anh nói, tôi sẽ nhắc anh."

Cô dừng lại, nhìn anh chằm chằm như dò xét: "Anh sẽ nói chứ?"

"Cô cảm thấy thế nào?" Ứng Như Ký nhướng mày.

"Tôi không biết. Tôi không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài được."

"Chà... còn gì nữa không?"

"Hơn nữa." Diệp Thanh Đường tiếp tục: "Tôi thích ngôn ngữ cosplay. Đương nhiên, nếu sau này có điều kiện, cũng có thể hợp tác với việc cosplay trang phục với chọn địa điểm khác nhau. Ví dụ như thầy và trò, ông chủ và cấp dưới, ông chủ và người hầu, người nổi tiếng và vệ sĩ……”

Ứng Như Ký cố kiềm chế bản thân đưa tay lên che mặt, vì anh muốn trêu chọc cô nhiều hơn: "Cho nên, không bao gồm quan hệ gia đình? Ví dụ như..." Anh liếc nhìn cô một cái, cuối cùng nuốt xuống lời nói " cha và con gái". Vì tôi nghĩ điều đó có thể gây khó chịu: "Anh chị em?"

Diệp Thanh Đường mở to hai mắt nhìn: "Anh thích cái này sao?" Cô đang nghĩ: "Tôi cảm thấy cũng không phải không thể chấp nhận được. Nếu anh thích tôi không có vấn đề gì thì chúng ta có thể thử."

... Không, anh không phải, anh không có.

Ứng Như Ký ho nhẹ một tiếng: "... Còn nữa không?"

"Hết rồi. Còn anh thì sao?"

"Tôi không có sở thích nào đáng nói." Ứng Như Ký chỉ muốn kết thúc chủ đề này thật nhanh.

Diệp Thanh Đường gật đầu: "Được."

Ngay khi giọng nói rơi xuống, họ rơi vào im lặng.

Sự im lặng khuếch đại tiếng hít thở của nhau, cùng với hương thơm từ cơ thể Diệp Thanh Đường, tươi mát và ngọt ngào như một buổi sáng mùa xuân.

Ứng Như Ký ngả người ra sau một cách khó chịu và ngồi khoanh chân.

Vừa định nói chuyện, Diệp Thanh Đường lên tiếng trước: "Tôi luôn có một câu hỏi."

"Ừm?"

Uứng Như Ký quay đầu lại nhìn cố, Diệp Thanh Đường không chút nghĩ ngợi liền nhích lại gần, áp má cô vào áo anh, khẽ ngửi: “Sao trên người anh lúc nào cũng có mùi cà phê vậy?”

Ứng Như Ký nín thở.

Khi cô cụp mắt xuống, có thể thấy rõ hàng lông mi dài cong vút, làn da trắng như ngọc sau khi tẩy trang và đôi má hồng hồng.

Ứng Như Ký đưa tay chạm vào túi quần, ngón tay chạm vào một hộp nhựa hình chữ nhật nào đó. Anh dừng lại, nhớ ra là ở bên kia, liền đổi tay.

Một hộp thiếc to không hơn lòng bàn tay.

Khi mở ra, nó là một viên kẹo hình thoi được ép mỏng, một mùi cà phê đắng nồng nặc xộc thẳng vào mặt.

Ứng Như Ký nói: "Khi mới làm tôi có hút thuốc nhưng sau đó tôi cai thuốc. Mỗi khi thèm thuốc tôi lấy cái này nhai. Cô muốn thử không?"

Diệp Thanh Đường gật đầu, vươn đầu ngón tay, lấy một miếng bỏ vào miệng.

Ứng Như Ký nhìn cô chằm chằm.

“Rất giống cà phê nguyên vị…”

Không để cô nói hết câu.

Chiếc hộp thiếc bị ném xuống bàn cà phê bằng gỗ, phát ra âm thanh nhẹ nhàng.

Một bàn tay ấm áp siết chặt sau gáy cô.

Ứng Như Ký nghiêng người về phía trước, cúi đầu hôn cô.

Diệp Thanh Đường hô hấp có chút đình trệ, tim cũng ngưng nửa nhịp.

Cô duỗi hai tay, vòng qua vai ôm lấy gáy của người đàn ông kia, nhiệt tình đáp lại.

Viên kẹo mỏng nhẹ tan dần trên đầu lưỡi.

Diệp Thanh Đường không thích ghế sô pha trong phòng khách. Cô muốn đổi lâu rồi nhưng còn chưa kịp thay một bộ mới bằng da. Bộ ghế cũ rất dễ bẩn, cô không muốn phải xử lí nó. Nên trước khi tiến xa hơn, cô thấp giọng đề nghị: Có thể vào phòng ngủ không?

Ứng Như Ký dễ dàng bế cô lên.

Đôi dép lê trên chân cô trượt và rơi xuống sàn gỗ với một cái "Cạch".

Ứng Như Ký liếc nhìn, dưới ánh đèn huỳnh quang, mắt cá chân và mu bàn chân nhợt nhạt, móng chân được cắt tỉa cẩn thận, sơn móng tay màu đen tuyền.

Diệp Thanh Đường đáp xuống và nằm ngửa.

Có một sự đụng chạm thần bí, kéo dài từ mắt cá chân của cô. Cô ấy hít một hơi thật sâu, những ngón tay mảnh khảnh của cô nắm chặt lấy đường viền cổ áo của Ứng Như Ký khiến anh ấy phải cúi đầu.

Cô nghe thấy anh cười và hôn cô lần nữa.

Mọi thứ trở nên mơ hồ không thể nhìn rõ.

Diệp Thanh Đường không đóng vai chủ động, mặc dù đây là sở thích của cô.

Vì tâm trạng mờ mịt không thể đề cập đến bất kỳ người thứ ba nào.

Vào giờ phút này, cô đã tự nguyện đầu hàng, như thể cô đã đuổi theo một cái bóng không thể chạm tới.

Cô nhắm mắt lại.

Ngón tay của Diệp Thanh Đường khẽ vuốt lông mày của Ứng Như Ký, theo đường viền của xương lông mày.

Cảm thấy mắt anh nhắm nghiền, cô khẽ mở ra.

Vì anh nhắm mắt nên cô không thể thấy được màu mắt của anh.

Cô lần theo đầu ngón tay. Từ lông mi đến sống mũi, đến khóe môi anh.

Những ngón tay đột ngột dừng lại, chúng trượt xuống một cách yếu ớt.

Ứng Như Ký có một cảm thấy khác lạ.Anh mở mắt ra bắt gặp một khuôn mặt hơi lơ đãng, có nỗi buồn thoáng qua giống  như đêm cô mở bản nhạc cello cho anh nghe

Ứng Như Ký lập tức dừng lại, vòng tay ôm lấy cô, dịu dàng quan tâm hỏi: "Sao vậy? Có khó chịu không?"

"Không, không..."

Diệp Thanh Đường ôm lại anh, vùi má vào cổ anh.

Anh dịu dàng đến mức cô muốn khóc, cô đột nhiên cảm thấy tội lỗi mà cô không thể thoát khỏi.

“Tiếp tục đi.” Diệp Thanh Đường nói.

“Có được không?” Anh xác nhận lại.

"Ừm."

Không ai trong hai người họ biết ngoài trời đã bắt đầu mưa.

Góc không gian này từ lâu đã biến thành biển sâu.

Dòng nước ngầm tối tăm, ẩm ướt.

Cảm giác như một nơi thiếu dưỡng khí đến mức ngạt thở.

Lặn khỏi mặt nước bên bờ vực của cái chết, hít thở thật sâu, thật sâu. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play