Gara ngầm cực kỳ yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng mới vang lên tiếng ô tô khởi động.

Người tựa lên vai anh cũng không còn nhúc nhích.

Qua một hồi lâu, Ứng Như Ký mới tin, cô ngủ thật rồi, không tiếp tục chơi cái trò lừa bịp gì mà lúc thì giả là thật, khi thì thật cũng là giả nữa.

Người lái thay đã đến.

Bả vai trái của Ứng Như Ký giữ im không động đậy, tay phải mở cửa sổ xe rồi đưa chìa khóa ra.

Chiếc xe hòa vào ánh đèn yếu ớt bên sông trong đêm khuya.

Người lái thay hỏi anh muốn đi đâu, Ứng Như Ký báo địa chỉ của biệt thự nhà họ Diệp.

Từ đầu đến cuối người bên cạnh đều không tỉnh, cánh tay trái của anh cũng dần trở nên cứng nhắc, nhưng cuối cùng vẫn nhịn rồi lại nhịn, không đánh thức người dậy.

Tất cả tiếng động đều rất nhẹ nhàng chậm chạp, ví dụ như tiếng gió ngoài cửa sổ, tiếng lốp xe đã bị ngăn cách ở ngoài hay là ngay cả tiếng hít thở lên xuống.

Ứng Như Ký im lặng ngồi trong bóng đêm. Thỉnh thoảng, chiếc điện thoại chỉnh về chế độ yên lặng lại sáng lên, trong nhóm WeChat của văn phòng, Sở Dự rộng rãi phát bao lì xì với con số khủng, icon “Cảm ơn ông chủ”: “Cảm ơn papa” liên tục nhảy lên.

Có người @Ứng Như Ký, gửi một cái icon nháy nháy mắt ra hiệu, đầy ý ám chỉ.

Ứng Như Ký cũng gửi một cái theo mức của Sở Dự, rồi sau đó khóa điện thoại lại, cất về lại túi.

Chê ồn ào, không muốn để ý đến.

Xe chạy được nửa đường, trong sự yên tĩnh khiến con người ta mê man buồn ngủ ấy thì chợt có một tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh đó. 

Diệp Thanh Đường giật mình một cái, ngẩng đầu lên rồi lơ mơ tìm kiếm chỗ phát ra tiếng, một lát sau mới ý thức được điện thoại trong túi sách, thế là vội vàng moi ra.

Cô híp mắt nhìn màn hình, có lẽ là cảm thấy ánh sáng chói mắt quá.

Ngón tay ấn nhẹ xuống nút trả lời màu xanh, giây tiếp theo, cô thay sang giọng điệu làm nũng một cách tự nhiên: “Mẹ à, sao muộn vậy rồi còn gọi điện thoại thế?”

Sau đó Ứng Như Ký may mắn mở mang được về một mặt khác của Diệp Thanh Đường: Cô học sinh cấp hai ngây thơ, ngay cả trưa hôm nay uống một ly trà sữa cũng phải báo với phụ huynh.

Lúc nghe điện thoại Diệp Thanh Đường có một thói quen vô thức, cô sẽ quấn một lọn tóc xoăn vào ngón tay, xem nó như là lò xo mà buông ra rồi quấn lại, sau đó lại buông ra.

Cuộc điện thoại chủ đề chuyện nhà chuyện cửa, chuyện lông gà vỏ tỏi nhưng cũng nói chừng mười phút.

Ứng Như Ký còn “may mắn” hơn khi biết được, phòng làm việc của cô bị mất mạng cả một buổi sáng, son môi cô mua theo reviewer nổi tiếng không như ý muốn, cô mua một hũ tẩy da chết mặt hương hoa anh đào bản giới hạn mùa mới, bralette* mới của cô là màu hồng nhạt.

*Được dịch từ tiếng Anh-Bralette là loại áo ngực nhẹ không có gọng, được thiết kế chủ yếu để tạo sự thoải mái. Bralettes đôi khi cũng được mặc như áo khoác ngoài, và cũng được thiết kế như áo lót cho các cô gái đang phát triển ngực

Cái từ này Ứng Như Ký không hiểu, vì thế anh lấy điện thoại ra rồi căn cứ vào phát âm mà ghép lại, sau đó nhìn kết quả phiên dịch hiện ra mà chìm vào khoảng lặng.

Có một chút nghi ngờ, có phải Diệp Thanh Đường đã quên sạch sành sanh rằng giờ phút này bên cạnh còn có một người phái nam không quen thuộc đầy xa lạ không.

Cuối cùng cuộc điện thoại này cũng kết thúc, mà Diệp Thanh Đường cũng như là cuối cùng cũng nhớ đến sự tồn tại của anh, vứt chiếc điện thoại đã khóa màn hình vào túi xách, cô cười hỏi: “Thầy Ứng, xe lái về đâu vậy?”

“Nhà cô.”

“Có thể đổi tuyến đường đến chung cư Quan Lan không?”

Ứng Như Ký không hỏi chỗ này là chỗ nào, chỉ kêu tài xế lái thay chuyển hướng.

Mà đến lúc này Diệp Thanh Đường mới nói: “Vừa nãy không cẩn thận ngủ mất tiêu, xin lỗi nhé.”

“Không sao.”

“Nhưng mà chuyện này cũng không thể trách tôi……” Cô lại chợt chuyển đề tài câu chuyện, như là hai mươi phút nghỉ ngơi kia đã làm cho cô nạp đầy máu mà sống lại, lại có thể dùng đống tính toán đầy bụng kia một cách dễ như trở bàn tay, liên tục dùng trên người anh.

Sự lấp lánh trong đôi mắt hạnh kia quay vòng, khiến Ứng Như Ký tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu theo phản xạ có điều kiện.

Không sai vào đâu được, câu tiếp theo của cô là: “Ai bảo thầy Ứng đứng đắn như vậy đâu chứ, làm tôi vô tình thả lỏng bản thân quá mức.”

Ứng Như Ký liếc nhìn cô một cái, biểu cảm như cười mà không cười: “Thế cơ, tin tưởng tôi vậy ư?”

“Người ngay thẳng hoặc là tên khốn, đối với tôi mà nói thì thật ra cũng không khác lắm.”

Ứng Như Ký quay đầu, không muốn dính dáng nhiều đến kiểu đề tài này: “Người gọi điện là bà Diệp?”

“Ừm. Nhưng mà mẹ của tôi không thích người khác gọi bà ấy như vậy, bà ấy thích mọi người gọi bà ấy là bà Trang hơn.”

“Hình như tôi chưa từng gặp mặt bà ấy.” Ứng Như Ký cũng lập tức thay đổi xưng hô.

Diệp Thanh Đường cười rộ lên: “Bình thường thôi. Người không biết sẽ cho rằng gia đình tôi là gia đình đơn thân. Bà ấy là nhiếp ảnh gia, thường xuyên đi các nơi sưu tầm này nọ, không thích gò bó ở trong nhà, cũng ghét bố tôi dính người quá. Cái gọi là đi công tác của bố tôi kia, gần như là đi tìm mẹ tôi đấy.”

“Lần này cũng vậy?”

“Ừm.” Diệp Thanh Đường cúi đầu mở khóa túi xách, móc từ bên trong ra một cái gương nhỏ kiểu phục cổ lớn bằng bàn tay, có tay cầm, tô điểm bằng tua dua mạ vàng, mặt trái là hình một cô gái xinh đẹp. 

Cô giơ tay mở đèn trần xe lên, ngón tay thon dài cầm tay cầm, cứ không coi ai ra gì như vậy mà nhìn gương kiểm tra lớp trang điểm.

Ứng Như Ký dùng dư quang nơi khóe mắt để đánh giá.

Cô trang điểm mỏng, khóe mắt quệt một tàn hồng, son môi đã bị trôi hết, lộ ra màu môi hồng nhạt gốc. Trên má trái, mấy vết tàn nhang màu nâu nhạt không dùng bất cứ thứ gì che đi, đúng y như cái tính ngang bướng tùy ý của cô, cái tính cách hành xử khác người nhưng lại tự nhiên như thường.

Mặt gương chợt chuyển hướng.

Ứng Như Ký đã sớm đoán trước được mà rời mắt đi.

Diệp Thanh Đường nhìn chằm chằm vào đôi mắt chiếu trong gương của anh: “Thầy Ứng rất tò mò chuyện của tôi à?”

Giọng của Ứng Như Ký cực kỳ bình tĩnh: “Cô hy vọng tôi trả lời cô thế nào?”

Người đàn ông thông minh. Diệp Thanh Đường nghĩ thầm, nếu anh còn hợp tác với bố cô nữa thì sau này sẽ không tránh được việc phải giao tiếp, tóm lại là làm ra dáng vẻ phòng ngừa chu đáo vân vân kia nhiều hơn chút thôi, là cô sẽ có điểm để mà ghét anh một cách chính đáng.

Đây giống như là lời anh có thể nói ra nhưng anh lại chẳng nói.

Diệp Thanh Đường cất gương đi, ném vào lại túi xách, sau đó lại lấy điện thoại ra.

Cô ấn rồi lướt màn hình, không biết đang làm gì.

Nhưng cuối cùng không gian đã yên tĩnh trở lại.

Ứng Như Ký mở cửa sổ xe ra cho thoáng khí, gió xuân ẩm thấp ập vào mặt.

Gió thổi một lát, anh chợt thấy cánh tay bị nhẹ chọc một cái.

Quay đầu nhìn lại, Diệp Thanh Đường đưa tay ra, có một chiếc airpods đang nằm trong lòng bàn tay.

“Anh đưa tôi về nhà, tôi mời anh nghe nhạc.” Cô cười nói.

Ứng Như Ký hơi khựng người, nhưng vẫn duỗi tay cầm tai nghe lên.

Vào lúc nhét vào tai trái, tiếng nhạc liên tục phát ra.

“…… Đàn cello*?”

*Cello hay Violoncelle, còn được gọi trung vĩ cầm

“Ừm, ELegie in C Minor, do Jacqueline Mary du Pré* diễn tấu. Cô ấy có một cây đàn gọi là Davidoff, giờ đang được Yo-Yo Ma cất giữ.”

*Jacqueline Mary du Pré sinh ngày 26 tháng 1 năm 1945, là con của Iris và Derek du Pré,

Ứng Như Ký nhìn chằm chằm cô một hồi: “Không giống phong cách của cô lắm.”

“Phong cách của tôi là gì?” Diệp Thanh Đường cười hỏi: “Rock and roll*? Kpop?”

*Rock and Roll là một thể loại nhạc đại chúng có nguồn gốc và phát triển ở Hoa Kỳ

Ứng Như Ký chớp được khoảnh khắc cô khẽ nhếch khóe miệng, biểu cảm bỗng có chút đau buồn vụt qua.

Loại cảm xúc đau buồn này, không, chỉ cần là cái từ đau buồn này thôi, đặt cạnh cô Diệp là đã có một loại cảm giác không hợp rồi.

Nhưng Ứng Như Ký tin đó cũng không phải ảo giác.

Chung cư Quan Lan ở một phương hướng khác, gần 30 phút mới chạy được đến.

Đường phố gần 12 giờ, trên đường chỉ còn mấy chiếc xe ít ỏi chạy qua.

Diệp Thanh Đường cất tai nghe và điện thoại, duỗi tay kéo cửa xe ra, đồng thời còn nói: “Đừng đi vội, chờ một lát đã.”

Ứng Như Ký không rõ nguyên nhân.

Hai bên đèn xi nhan ô tô được bật lên để đỗ vào gần ven đường, cánh tay của Ứng Như Ký chống trên cửa sổ xe, thấy Diệp Thanh Đường vội vàng chạy đến cửa chung cư. Gần cổng có một cái bàn, cô dừng lại ở trước bàn một chút, sau đó xoay người chạy về, trong tay có thêm cái túi giấy.

Cô dừng ở trước cửa sổ xe, đưa túi giấy ra.

Ứng Như Ký nhận lấy trong chần chờ.

Cô lui về sau hai bước, cười rất xán lạn: “Cái này, anh nợ tôi một bữa ăn khuya.”

Hoàn toàn không cho anh cơ hội nói chuyện, cánh tay cô nâng lên rồi vẫy vẫy: “Bye bye, lần sau gặp!”

Bóng dáng đó xoay người, chạy đến bên cửa, quẹt thẻ mở cửa rồi nhẹ nhàng biến mất vào sâu trong bóng đêm. 

Ứng Như Ký đặt túi giấy lên đầu gối, bảo tài xế lái thay lái về chỗ ở.

Đóng cửa sổ lại, mở túi giấy ra, sủi cảo hấp và cháo ngô, hai món này vẫn còn ấm.

Màn hình điện thoại sáng lên, Ứng Như Ký liếc mắt một cái, là tin nhắn mới của nhóm trên WeChat như bình thường.

Vừa mới chuẩn bị vứt sang một bên thì lại thoáng nhìn sang chỗ thông báo, chỗ đó có một điểm đỏ như phép thuật biến ra.

Chỗ “Bạn mới” có thêm một lời mời. 

“Yqt”.

Tên WeChat của cô đoan trang đến nỗi khiến người ta bất ngờ. 

-

Bốn giờ chiều, trời đã tối đến mức đen như đáy nồi rồi.

Dự báo thời tiết nói chạng vạng tối sẽ có mưa to, sợ lát nữa sẽ bị mưa bao vây cho không thể về, Diệp Thanh Đường cho nhân viên nghỉ trước.

Hôm nay Ngũ Thanh Thư không có mặt, có lẽ là đi gặp một người thầy nhà xuất bản rồi, giờ chỉ có bốn nhân viên và ba thực tập đang làm việc.

Mấy người lục tục đi rồi, em gái phụ trách hoạt động truyền thông là người cuối cùng rời đi, thấy Diệp Thanh Đường còn đang ngồi trước máy tính thì bèn hỏi: “Chị Đường không tan làm à?”

“Tôi làm thêm lát nữa,” Đang vùi đầu trước màn hình máy tính, Diệp Thanh Đường ngẩng mặt lên, cô cười nói: “Cô mau về đi, lát nữa trời sẽ mưa đấy. Đi đường chú ý an toàn.”

“Vậy tôi đi trước nhé, tạm biệt.”

“Bye bye.”

Diệp Thanh Đường đứng dậy pha một ly cà phê túi lọc, rồi quay lại bàn làm việc.

Tài liệu gửi cho bên hiệu sách Nhất Giới kia, kèm theo cả phương án kế hoạch tỉ mỉ rồi nhưng vẫn chỉ nhận được một câu trả lời lạnh băng như trước “Xin lỗi, hiệu sách Nhất Giới không có kế hoạch mở cửa cho công chúng”.

Cả ngày, Diệp Thanh Đường đều buồn bã ỉu xìu, vẫn luôn không cam lòng.

Sau bao nhiêu lần trắc trở cô mới đào ra được email của nhà sưu tầm Thang Vọng Hương, chủ của hiệu sách Nhất Giới, ý muốn thử lại một lần cuối cùng. Thang Vọng Hương ru rú trong nhà, cực ít khi lộ mặt trước công chúng, Diệp Thanh Đường không ôm bất cứ hy vọng nào với email sắp gửi đi này.

Diệp Thanh Đường ấn mở kế hoạch, suy nghĩ xem nên tiếp tục sửa chữa gì.

Chợt nghe thấy ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm rền.

Trời bị chọc ra một lỗ thủng, nước mưa ào ào đập vào cửa sổ sát đất bằng kính.

Mưa rơi ào ào, cảm giác cả tòa nhà cao tầng đều như đang lung lay sắp đổ.

Diệp Thanh Đường yên lặng nhìn mưa một lát, sau đó mới chìm vào công việc thêm lần nữa. 

Trên WeChat, trong nhóm "hẹn cơm" lại trở nên náo nhiệt.

Ở trong nhóm, Hàn Tuấn - bạn cấp ba @Diệp Thanh Đường: Ra đi nào, 9 giờ tối.

Kèm theo là một cái định vị.

Diệp Thanh Đường sứt đầu mẻ trán bớt chút thời gian trả lời một câu: Nào cái chết tiệt. Không rảnh.

Hàn Tuấn: Gần đây bận gì thế em gái họ? Một tháng không ra ngoài đi chơi rồi.

Diệp Thanh Đường nhập học sớm hơn các bạn cùng lứa tuổi một năm rưỡi, lúc đi học vẫn luôn là người nhỏ nhất trong lớp, bởi thế mà các bạn đều gọi cô một tiếng “em gái họ”. Vì lúc chuyển vào liên tưởng đầu tiên là “em gái họ”, sau đó mọi người cũng lười sửa nên biến thành một nickname thông dụng nhất của cô.

Diệp Thanh Đường: Tìm chỗ. Sắp mở triển lãm nhưng còn chưa có thông tin về chỗ mở.

Hàn Tuấn: Nhìn trúng chỗ nào? Anh giúp em hỏi một chút.

Diệp Thanh Đường: Hiệu sách Nhất Giới. Anh có người không?

Hàn Tuấn:…… Tạm biệt.

Hàn Tuấn: Công việc là công việc, cũng phải theo kiểu kết hợp làm việc với nghỉ ngơi chứ. Không có em ở đây như là không có hòn ngọc phương đông của Thượng Hải.

Diệp Thanh Đường: Cho rằng người nào cũng có quặng giống nhà anh à.

Hàn Tuấn: Cũng không phải trong nhà ai cũng có vườn trà nhe.

Diệp Thanh Đường: Cho nên em còn không cố gắng nữa thì chỉ có thể về nhà thừa kế gia nghiệp.

Từng cái tin nhắn hỏi thăm, Diệp Thanh Đường làm một chốc lát rồi lại xem tin nhắn nhóm, Hàn Tuấn đã gửi mấy tin, hỏi cô có đi không, anh ta có thể lái xe đến đón.

Diệp Thanh Đường: Thật sự không đi, không rảnh.

Diệp Thanh Đường bực bội mà cài đặt nhóm thành chế độ tắt thông báo, tiếp tục làm việc.

Mãi cho đến 7 giờ, gần như là đã sửa lại cả phần kế hoạch đó, nhấn mạnh tính chuyên nghiệp và mục đích sáng lập, cá nhân cô đoán như này có lẽ sẽ là chỗ ông lớn như Thang Vọng Hương nhìn trúng.

Sau khi đắn đo kiểm tra lại nội dung email nhiều lần, Diệp Thanh Đường ấn gửi đi.

Cô đứng lên, dùng sức vươn vai một cái.

Rồi sau đó cầm lấy điện thoại, kiểm tra tin nhắn WeChat.

Nhặt những tin nhắn quan trọng để trả lời, sau đó lại ấn mở ứng dụng gọi xe. Sáng nay cô không tự lái xe mà là gọi xe đi.

Số 132.

“……”

Loại tình huống này, đương nhiên phải kêu cứu Diệp Thừa Dần.

Diệp Thanh Đường ấn mở khung chat trò chuyện với Diệp Thừa Dần, nói được 5 giây tin nhắn bằng giọng nói, vào giây cuối định gửi đi, bỗng một ý tưởng xuất hiện trong cô, ngón tay cô kéo tin nhắn sang bên trái để hủy bỏ.

Thoát ra, lướt xuống dưới danh sách, tìm đến Ứng Như Ký chưa từng nói một câu nào.

Chọn ra một emoji icon màu đỏ “sos” rồi gửi đi.

Qua khoảng nửa phút, bên kia gửi đến một cái dấu chấm hỏi.

Diệp Thanh Đường: Cứu mạng với thầy Ứng ơi, mưa to nên không gọi được xe, bị kẹt ở phòng làm việc rồi. Thầy Ứng có ở Nam Thành không? Ở công ty à?

“Đang nhập tin nhắn” lóe lên trong chốc lát, Ứng Như Ký trả lời: Ừ.

Diệp Thanh Đường: Tôi ở vườn công nghệ Cao Tân, hình như cách văn phòng các anh không xa, có thể thuận tiện đến đây chở tôi một đoạn đường không.

Kèm thêm icon đầu mèo rơi lệ.

“Đang nhập tin nhắn” lại lóe lên trong chốc lát.

Ứng Như Ký: Cửa nào?

Diệp Thanh Đường xóa bỏ nội dung “Có thể từ cửa Tây vào gara ngầm, đăng ký là được” trong khung nhập, rồi đánh chữ: Cửa Nam.

Ứng Như Ký: Được.

Diệp Thanh Đường rời khỏi khung chat với Ứng Như Ký, tùy ý ấn vào mở một nhóm chat của chị em, gia nhập vào nhóm trò chuyện rồi thản nhiên mà chờ người tới đón.

Hơn hai mươi phút sau, Ứng Như Ký gửi tin nhắn đến: 5 phút nữa là đến. Biển số xe Nam AY3668

Diệp Thanh Đường: Ok tôi xuống tầng ngay.

Cô vứt laptop ở trên bàn làm việc, không mang theo tại sợ mưa ướt.

Đeo túi vải lên, lúc vừa mới chuẩn bị đi thì thoáng nhìn qua bó hoa tùy ý đặt ở góc bàn, hôm nay vội đến mức còn chưa kịp cắm hoa tươi của hôm nay, nghĩ nghĩ, cô cầm nó lên.

Ứng Như Ký dừng xe ở gần cửa Nam, bật đèn xin đường.

Ngày mưa ở vườn công nghệ Cao Tân, trên đoạn đường trước cửa tắc đến nỗi có thể gọi là chật như nêm cối.

Đợi khoảng năm sáu phút, anh thoáng nhìn ra trước thì thấy một bóng dáng cao gầy chạy ra.

Áo ba lỗ, áo sơ mi áo ngoài, mặc một chiếc quần tây thoải mái và đi giày vải, trong tay còn ôm một bó hoa, bó hoa lớn màu cam, dưới sắc trời âm u lại có vẻ tươi đẹp bắt mắt.

Diệp Thanh Đường có một giây hối hận, vì quyến rũ đàn ông mà mình hơi liều mạng quá. 

Cả người cô bị mưa giội cho ướt sũng, nước cũng vào giày.

Cô dùng một tay chắn ở trước mặt, nhón chân nhìn ra xa, muốn tìm được chiếc 668 kia từ trong một biển xe đang bật đèn xin đường kia.

Tìm kiếm một vòng, ánh mắt chợt dừng lại.

Không nhìn thấy anh bước xuống từ chiếc xe nào, bóng dáng lẻ loi cao ngất ấy, tựa như xuất hiện trong màn mưa xám trắng ấy từ hư không.

Diệp Thanh Đường vẫy vẫy tay.

Bước chân của người dưới ô cũng nhanh hơn.

Chiếc ô màu tối được che đến trước một bước, sau đó tay anh khẽ đặt lên vai cô, nhẹ kéo đến trước mặt anh. 

Bị nước mưa xối cho rét run nên lúc này đây, cô cảm nhận được rõ cảm giác ấm áp khi bàn tay chạm vào.

Nước mưa đập vào trên đỉnh ô tạo ra tiếng vang giòn giã.

Diệp Thanh Đường ngửi được sự ẩm ướt trong hơi thở, pha trộn trong đó là một mùi hương đăng đắng.

Cô đưa ra bó hoa được gói bằng giấy bó màu xanh đậm mềm mỏng, đang bó lấy đám hoa hồng ra, sau đó ngửa đầu cười nói: “Thầy Ứng, lại gặp mặt rồi.”

《Dã Đường- Calantha》

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play