Địa điểm làm việc của Diệp Thanh Đường là ở vườn công nghệ Cao Tân - Nam Thành, đối với chuyện sáng lập công ty, khu chính phủ có doanh thu từ thuế và ưu đãi tiền thuê, nên cô và Ngũ Thanh Thư tạm thời còn chống đỡ nổi triển lãm sách nghệ thuật Art Book Project (ABP) do hai người một tay sáng lập lên.

Văn phòng cộng thêm kho tổng cộng hơn 200 mét vuông, ngoài Diệp Thanh Đường và Ngũ Thanh Thư ra thì còn có bốn nhân viên chính thức, ngoài ra có số lượng thực tập sinh không xác định. 

Bốn nhân viên chia nhau phụ trách kế toán, hoạt động truyền thông và hoạt động shop online. 

Còn về Diệp Thanh Đường và Ngũ Thanh Thư, ngoài công việc nói trên ra thì gì cũng làm, kế hoạch, bố trí triển lãm, liên lạc người tài trợ.... Lúc cần thiết thì việc dọn hàng hóa hay làm tạp vụ cũng là họ vén tay áo lên là làm. 

Lúc Diệp Thanh Đường đến phòng làm việc, Ngũ Thanh Thư đã đến rồi, đang bóc cái thùng chứa một đống sách chở từ Đài Bắc đến.

“Hello.”

“Hello.” Diệp Thanh Đường tháo túi vải vứt đến chỗ làm việc của mình: “Hôm qua tôi có nói chuyện với người phụ trách bảo tàng nghệ thuật Nam Thành một chút.”

“Kết quả thế nào?”

“Chưa cho câu trả lời khẳng định, có người đại diện của một họa sĩ cũng đang bàn bạc với bọn họ, thời gian cũng định là vào tháng bảy.” Diệp Thanh Đường nói.

Triển lãm sách nghệ thuật ABP lần thứ tư tổ chức vào tháng bảy, các cô phải quyết định nơi tổ chức trước ngày 15 tháng sau.

“Không phải bảo tàng nghệ thuật Nam Thành có hai phòng triển lãm à?”

“Một cái khác tôi đã đánh giá địa hình rồi, rất nhỏ, hơn nữa trang trí quá cũ, mặt tường cũng không cho động vào, chỉ có thể làm khung chịu lực toàn bộ bốn phía. Như vậy thì không gian sẽ bị giảm bớt, cũng không biết chi phí sẽ cao hơn bao nhiêu đâu.”

“Nếu thật sự không được thì cũng chỉ có thể chọn hành lang triển lãm Lam Triều.”

Diệp Thanh Đường thở dài: “Nhưng tôi vẫn thích hiệu sách Nhất Giới nhất, kết cấu không gian rồi cả phong cách trang trí đều là hoàn hảo nhất, cũng phù hợp với chủ đề lần này của chúng ta.”

“Người ta đến mặt cũng không chịu gặp, có cách nào chứ.”

Tính cách của Diệp Thanh Đường cũng không phải kiểu dễ dàng từ bỏ, tính toán trong chốc lát rồi bèn nói: “Như vậy đi, tôi lại thử nghĩ cách gặp người phụ trách của hiệu sách Nhất Giới thêm một lần nữa, vẫn không được thì chọn Lam Triều.”

Ngũ Thanh Thư không giỏi giao tiếp, công việc liên quan đến liên kết với bên ngoài này, đều là Diệp Thanh Đường một tay ôm trọn.

Bận cả một buổi sáng, lúc trưa, Diệp Thanh Đường và Ngũ Thanh Thư đi đến nhà hàng gần đó ăn cơm.

Diệp Thanh Đường gọi một phần cơm theo suất, sau khi thức ăn lên lại gần như là không động đũa, chỉ liên tục nhắn tin.

Ngũ Thanh Thư tò mò: “Nói chuyện phiếm với ai thế? Bạn trai mới à?”

“Không phải, với một cô em.”

“…… Hả?”

Diệp Thanh Đường không biết phải bắt đầu giải thích tình huống hơi có vẻ phức tạp này từ chỗ nào.

Gần đây cô và Tôn Miêu thường xuyên liên lạc với nhau.

Tôn Miêu và Diêu Huy, đồng nghiệp của cô ấy đã cùng đi xem triển lãm tranh, đi xong thì gửi tin nhắn WeChat cảm ơn cô đã tặng vé. Sau đó Tôn Miêu lại lướt xem bài đăng của cô, phát hiện một bộ chụp chân dung phong cách phục cổ, dò hỏi cô chụp ở đâu. Cô gửi WeChat của nhiếp ảnh gia cho Tôn Miêu, mấy ngày trước Tôn Miêu cũng đã đi chụp, rồi lại cảm ơn cô đã đề cử, cũng muốn địa chỉ làm việc của cô, đã liên tục mời cô uống Starbucks hai lần rồi.

Ngay vừa rồi, Tôn Miêu gửi tin nhắn đến, nói tuần sau văn phòng kiến trúc LAB tổ chức tiệc rượu tròn năm năm thành lập, cô ấy có thể mời hai người nên mời cô đi chơi.

Cuối cùng.

Diệp Thanh Đường vẫn luôn kìm nén mình không add WeChat của Ứng Như Ký. Giờ đây cô nghi ngờ, cô mà còn không thấy mặt Ứng Như Ký nữa thì phải trở thành bạn thân với Tôn Miêu trước mất.

Diệp Thanh Đường bỏ điện thoại xuống, lấy dĩa xiên một viên bò viên rồi nói: “Có người bạn mời mình đến tham gia tiệc rượu tròn năm năm thành lập của văn phòng kiến trúc LAB, cậu muốn đi cùng mình không.”

“Không đi.” Ngũ Thanh Thư xin miễn lui tới tất cả các buổi xã giao phí công tốn sức.

“Xin cậu đừng vì Phương Thiệu mà sống kiểu góa phụ nữa, loại người như anh ta không đáng.”

Ngũ Thanh Thư ngây người một chút: “…… Tôi không.”

Diệp Thanh Đường vì cái câu nghĩ sao nói vậy này của mình mà ảo não một giây: “Xin lỗi, tôi nói bậy rồi.”

Ngũ Thanh Thư cụp mắt ăn đồ ăn, không nói thêm gì nữa.

Cơm nước xong, quay lại văn phòng, Diệp Thanh Đường tiếp tục sửa chữa đề án kế hoạch chuẩn bị gửi cho người phụ trách của hiệu sách Nhất Giới.

WeChat lại nhảy ra một tin nhắn mới.

Ngũ Thanh Thư: Tôi đi cùng cậu.

-

Tiệc rượu được tổ chức ở một nhà hàng mới khai trương ở gần Thiên Hà Nam Thành, văn phòng kiến trúc LAB đặt bao hết.

Tôn Miêu đang đứng chờ ở chỗ ký tên ngoài cửa, cô ấy nhiệt tình vẫy tay với Diệp Thanh Đường và Ngũ Thanh Thư.

Sau một hồi giới thiệu, Tôn Miêu mời hai người đi ký tên.

Diệp Thanh Đường cầm bút lên ký tên, vừa ký cô vừa đánh giá. Lúc này, đang đứng tiếp đón khách ở chỗ ký tên là một người đàn ông đi giày da, cô nhận ra, là một trong những người sáng lập cô từng thấy trên trang chủ chính thức của LAB, tên là Sở Dự, là bạn học đại học của Ứng Như Ký.

Diệp Thanh Đường thuận miệng hỏi Tôn Miêu: “Không nhìn thấy thầy Ứng của các cô nhỉ?”

“Thầy Ứng đang ở đằng sau nói chuyện với mọi người.”

Ký tên xong, Tôn Miêu dẫn hai người vào bên trong: “Đồ ăn trong tiệc rượu đều là tự lấy, đến lúc tám giờ sẽ có dàn nhạc biểu diễn……”

Cô ấy còn chưa dứt lời thì đã có một đồng nghiệp nữ lại đây nói bên điều khiển chương trình kia cần người giúp, thế là bèn rời đi trước, bảo các cô cứ tự nhiên.

Diệp Thanh Đường và Ngũ Thanh Thư đi đến quầy bar, gọi một ly rượu, hai cô ngồi trên chiếc ghế chân cao, ánh mắt đầy do dự.

Trong đám người cách đó không xa, Diệp Thanh Đường đã phát hiện ra Ứng Như Ký.

Trong tiếng người ồn ào, Ứng Như Ký lại thong dong đáp lời.

Diệp Thanh Đường nghĩ đến ngay cái từ “Hòa vào mà khác biệt” để hình dung.

Nhìn chằm chằm một chốc, Diệp Thanh Đường thu tầm mắt lại, sau đó lại còn giúp Ngũ Thanh Thư tìm kiếm xem trong đây có nam khách quý nào nhìn thuận mắt không.

Cô trông thấy một người, khuỷu tay khẽ chọc vào Ngũ Thanh Thư: “Người kia thế nào?” (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

“Đừng. Gu ăn mặc thật là kém, áo sơ mi và vest hoàn toàn không ăn khớp.”

“…… Người kia?”

“Tôi không thích đàn ông để râu.”

“Người bên kia?”

“Cơ bắp có hơi ghê.”

Diệp Thanh Đường cười gần chết: “Vậy chỉ có một người có lẽ miễn cưỡng phù hợp với thẩm mỹ của cậu.”

Ngũ Thanh Thư dùng ánh mắt hỏi cô, ai?

Diệp Thanh Đường hất hất cằm về phía người ở chỗ ký tên: “Người kia. Tên là Sở Dự, là một trong những người sáng LAB.”

“Tuổi không nhỏ nhỉ?”

“Ừm…… 33 thì phải, tôi đoán vậy.” Đây là cô căn cứ vào tuổi của Ứng Như Ký mà đoán.

“Không có hứng thú với đàn ông già.” Độ xinh đẹp của cô Ngũ tỷ lệ thuận với độ độc miệng.

“……”

Ngũ Thanh Thư ý thức được gì đó: “Xin lỗi, tôi vô ý.”

Diệp Thanh Đường nhún vai.

Các cô hiểu thấu nhau quá mức, Phương Thiệu với Ngũ Thanh Thư: “tên đàn ông già nào đó” với Diệp Thanh Đường, tất cả đều là huyệt chết, một câu nói cũng là độc tính cực mạnh. 

Trong lúc nói chuyện phiếm, Diệp Thanh Đường chú ý đến Ứng Như Ký đang cười gật đầu, từ giữa đám người kia đi ra.

Anh không đi đến trước khu ký tên hội họp với Sở Dự, mà là đi về sau.

Diệp Thanh Đường nuốt ngụm rượu xuống, sau đó lập tức bỏ ly rượu ra rồi xuống khỏi chiếc ghế chân cao: “Tôi phải hành động rồi.”

“…… Hành động gì?”

“Lát nữa giải thích với cậu sau.”

Diệp Thanh Đường đi qua đám người, có người đi lên trước hai bước chặn đường muốn làm quen với cô, cô vội vàng nghiêng người, chỉ nói một câu “Xin lỗi, tôi đang vội”, không rảnh để ý mà từ chối ngay.

Cô quẹo một phát, đằng trước là một cái hành lang đi thông ra cửa sau, liếc mắt một cái nhìn sang, nhưng không còn nhìn thấy bóng người kia đâu nữa.

Theo lý mà nói thì sẽ không mất dấu.

Cô dừng bước, nhìn xung quanh.

Chợt có cảm giác, cô bỗng ngẩng đầu —— Chỗ lan can trên tầng hai, Ứng Như Ký đang hơi dựa vào đó, cụp mắt nhìn xuống dưới.

Ánh mắt kia khiến cô có chút không thể suy xét được.

Hình như anh đã đứng đó một lát rồi, có lẽ cũng đã thu vào trong mắt hành động tìm kiếm của cô.

Diệp Thanh Đường đón lấy ánh mắt của anh mà đi đến chỗ bậc thang, đi từng bước từng bước lên trên.

Đi đến cạnh Ứng Như Ký, lưng Diệp Thanh Đường dựa vào lan can, cô cười nói: “Thầy Ứng, lại gặp mặt rồi.”

“Tôn Miêu mời cô đến?” Giọng điệu của Ứng Như Ký giống câu trần thuật hơn.

“Đúng rồi. Bố tôi có việc đi công tác, nếu không tôi sẽ đến cùng ông ấy. Chẳng qua là, nếu tôi đến cùng với bố tôi thì có phải sẽ không thấy được biểu cảm thú vị như vậy của thầy Ứng hay không.”

“Tôi có biểu cảm gì cơ?” Giọng của Ứng Như Ký bằng phẳng như đã từng bị ủi phẳng vậy, không nghe ra được cảm xúc gì.

“Biểu cảm gì nhỉ.” Diệp Thanh Đường nghiêng đầu, chăm chú nhìn trạng thái ra vẻ nghiêm túc quan sát của anh.

Ứng Như Ký không dời tầm mắt đi, để kệ cho ánh mắt của cô đo đạc cả khuôn mặt của mình một cách không kiêng nể. Đó là vì một loại trực giác, nếu anh lảng tránh cái nhìn chăm chú của cô thì sẽ đúng như cô mong muốn.

Một lát sau, Diệp Thanh Đường lại không đầu không đuôi mà cười hỏi: “Mấy giờ các anh kết thúc.”

“Không nói chắc được, chắc chừng 10 giờ.”

“Ok”

Ứng Như Ký cảm thấy ý của từ “Ok” này không rõ lắm, nhưng vẫn không hỏi đến cùng.

Diệp Thanh Đường nhìn thoáng qua quầy bar bên kia: “Bạn tôi đang đợi tôi, tôi đi xuống uống rượu đây.”

“Chúc cô Diệp chơi vui vẻ.”

“Chắc chắn là như vậy.” Một câu mà hai nghĩa.

Diệp Thanh Đường đứng thẳng người, lúc sắp sửa rời đi lại dừng bước chân.

Đột nhiên đến gần Ứng Như Ký thêm một bước, duỗi tay, ngón tay ở cổ áo anh khẽ ấn một cái, nhẹ giọng như thì thầm: “Thầy Ứng, hình như cà vạt của anh hơi lệch.”

Cô vừa chạm vào một cái thì lại lui ra ngay, thấy đáy mắt Ứng Như Ký nhất thời có chút u ám.

Diệp Thanh Đường xuống tầng, xuyên qua đám người, trở lại quầy bar.

Ngũ Thanh Thư không ở đó.

Cô cho rằng cô ấy đi bắt chuyện với ai, vì thế không quan tâm nữa, muốn lấy thêm một ly rượu.

Lúc này Ngũ Thanh Thư đã quay lại, trên khuôn mặt vẫn luôn lạnh như băng lộ ra vẻ kích động. Mà sự kích động này, rõ ràng là hướng về cô —— Cô ấy đi đến, túm lấy cánh tay của cô rồi thấp giọng nói: “Cậu điên rồi à?!”

“Ồ…… Cậu thấy?”

Ngũ Thanh Thư là qua đó tìm nhà vệ sinh, rẽ một cái thì thấy ngay hai người đang nói chuyện với nhau ở chỗ lan can trên tầng hai.

Người đàn ông đứng cạnh Diệp Thanh Đường, quen mắt đến nỗi khiến cô phải kinh hãi.

“Người kia là ai? Bà con của họ Lâm?”

“Tôi nhớ.... Hình như anh ta đâu có bà con phái nam cùng lứa tuổi.”

“Cậu đừng giả ngu!” Ngũ Thanh Thư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Diệp Thanh Đường nhún vai.

Ngũ Thanh Thư không nói lời gì mà túm cô ra ngoài: “Đi.”

“Thanh Thư cậu đừng xía vào.” Diệp Thanh Đường giãy giụa, nhưng lại không vùng ra được.

“Cậu không cho tôi xía vào, lại cố ý gọi tôi đến, là vì muốn tôi bực bội à?”

“Tôi muốn cho cậu... Xem xem cảm thấy có giống không.”

“…… Cậu có bệnh.”

Diệp Thanh Đường lại giãy giụa thêm lần nữa, Ngũ Thanh Thư thoáng nhìn nụ cười như không cười của cô, trong lúc nhất thời đã buông lỏng tay ra.

“Tôi biết rõ bản thân đang làm gì.” Diệp Thanh Đường nghiêm túc nói.

Một lúc lâu sau Ngũ Thanh Thư mới nói: “…… Tốt nhất là cậu thật sự là biết rõ.”

Diệp Thanh Đường lấy ly rượu bartender đưa qua trên quầy bar, nhét vào trong tay Ngũ Thanh Thư: “Được rồi, uống rượu. Không cho phép tức giận.”

“Đừng đến cuối cùng lại chạy đến tìm tôi khóc lóc.” Ngũ Thanh Thư không đồng ý, đặt thật mạnh chén rượu lên mặt bàn.

Cả một buổi tối, Ứng Như Ký đều cần xã giao nói chuyện với người khác, gần như là không có thời gian nhàn rỗi.

Dù vậy, anh cũng chú ý đến Diệp Thanh Đường vào những lúc rảnh. Cô và người bạn cô dẫn đến, rất khó để không thành tiêu điểm của mọi người ở đây.

Cô như một con cá bơi uyển chuyển, lơ lửng trong dòng nước chảy, không có ai có thể bắt được cô.

Gần đến 10 giờ, khách lục tục rời đi.

Ứng Như Ký và Sở Dự nói lời tạm biệt với từng vị khách ở cửa, cuối cùng chỉ còn dư lại người của văn phòng.

Ngày mai là thứ bảy, mọi người không cần đi làm, bọn họ chào hỏi với hai ông chủ rồi cũng túm năm tụm ba mà rời đi. 

Phục vụ trong quán bắt đầu quét dọn, chuyện kiểm kê đồ có mấy người ở bộ phận hành chính phụ trách.

Sở Dự xoay người nhìn thoáng qua, anh ta hỏi Ứng Như Ký: “Chỉ mình chúng ta đi uống hai ly không?”

“Không có lòng dạ thảnh thơi như thế. Sáng mai còn phải lái xe đưa ông cụ đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.” Ứng Như Ký cười nói.

“Vậy cậu về thế nào? Tôi đưa cậu về?”

“Xe của tôi còn ở bãi đỗ xe. Tự tôi gọi người lái thay.”

Tài xế của Sở Dự chạy xe đến trước cửa quán, Ứng Như Ký thì một mình đi đến bãi đỗ xe.

Bãi đỗ xe phải đi từ thang máy của trung tâm thương mại bên cạnh đi xuống, Ứng Ngư Ký rẽ một cái, sau đó thì từ từ dừng bước.

Dưới đèn đường có một người quen đang đứng.

Cô đang nhìn về bên này, rõ ràng là đang đợi anh.

Ứng Như Ký thong dong đi qua đó.

Đèn vàng tối tăm chiếu xuống bóng người tạo thành một bức ảnh chụp, người trong hình đang ôm cánh tay, như là đã đợi anh rất lâu, trong lời nói cũng có chút tủi thân: “Vất vả lắm mới gọi được một chiếc xe, tài xế lại hủy đơn. Thầy Ứng, tôi uống say rồi, có thể đưa tôi về nhà không.”

Ứng Như Ký nói: “Tôi cũng uống rượu, chỉ có thể gọi người lái thay.”

“Không sao.” Đợi anh dừng ở trước mặt, cô ngửa mặt nhìn anh, hoàn toàn không sợ sẽ bị anh thấy rõ nụ cười khi thực hiện được mục đích của mình: “Anh sẽ cho tôi đi nhờ xe, đúng không?”

Ánh mắt của Ứng Như Ký dừng ở trên mặt cô một hồi lâu, cuối cùng cũng không nói gì mà chỉ xoay người đi về phía thang máy.

Tiếng bước chân lộc cộc nghe có vẻ nhanh nhẹn đi theo sát sau anh, không có chút cảm giác hư ảo hay lảo đảo của người uống say sẽ có.

Thang máy đến tầng ngầm 2, cửa mở ra, một tay Ứng Như Ký nhét túi, đi nhanh về phía vị trí dừng xe.

Diệp Thanh Đường cảm nhận được sự bối rối trong tiếng bước chân của anh thì lập tức sung sướng thôi rồi.

Ứng Như Ký ấn chìa khóa xe một cái, đèn của một chiếc xe ở phía hơi xa xa chợt lóe lên.

Anh đi qua kéo cửa ghế sau ra, giữ ở cửa rồi quay đầu lại nhìn một cái, ý bảo Diệp Thanh Đường lên xe.

Diệp Thanh Đường cười nói “Cảm ơn”.

Xe SUV rất cao, lúc cô giẫm lên bàn đạp thì cũng tự nhiên mà tì tay lên vai anh.

Diệp Thanh Đường vừa ngồi vào thì thấy ngay Ứng Như Ký đẩy tay về, anh muốn đóng cửa xe lại. 

Cô lập tức cười ra tiếng, trông rất vô tội: “Anh sợ tôi à?”

Động tác của Ứng Như Ký tạm dừng lại một chốc, như là hạ quyết tâm vậy, lại kéo cửa xe ra, lên xe.

Diệp Thanh Đường dịch sang bên cạnh để ra một chỗ trống, người anh tỏa ra một mùi rượu nhàn nhạt, lẫn thêm mùi khói, nếu không quan sát sai thì Ứng Như Ký không có thói quen hút thuốc, có lẽ là bị dính ở tiệc rượu vừa nãy.

Bàn tay của Ứng Như Ký nhẹ xoa thái dương một chút, giọng điệu khá bằng phẳng: “Nói đi.”

Diệp Thanh Đường làm ra dáng vẻ có hơi kinh ngạc: “Nói gì?”

“Cô muốn làm gì.”

Diệp Thanh Đường dựa về đằng sau, điệu bộ rất lơ là, cô cười cực kỳ thản nhiên: “Bên cạnh anh, gần đây có thiếu người không?”

Lời cô muốn nói, cuối cùng cũng không thoát khỏi dự liệu của anh.

Ứng Như Ký cố gắng nói khéo léo: “Công việc của tôi rất bận, không rảnh suy xét chuyện cá nhân.”

“Công việc bận thì không phải lại càng phải cần hơn ư? Hay là, diễn đạt của tôi làm cho người ta hiểu lầm.” Diệp Thanh Đường không ngại, càng nói trực tiếp hơn: “Người mà tôi bảo ấy, là chỉ sex partner*. Tôi rất chuyên nghiệp, chuyên nghiệp là chỉ, tôi chỉ biết xuất hiện ở trường hợp đúng đắn.”

*Bạn tình là những người tham gia vào các hoạt động tình dục với nhau. Bạn tình hay còn gọi là đối tác tình dục có thể chỉ bất kỳ về số lượng người, giới tính, quan hệ tình dục, hoặc khuynh hướng tình dục

Ứng Như Ký cảm thấy đau đầu.

Chỉ có cô Diệp mới có bản lĩnh như vậy, có thể miêu tả chuyện này như là đàm phán làm ăn.

Ứng Như Ký đành lại nói: “Có lẽ cô Diệp không hiểu biết về tôi lắm.”

“…… Cũng không cần hiểu biết nhiều quá chứ? Cũng đâu phải là muốn yêu đương. Chuyện chơi một chút, tích cực quá lại thành bó tay bó chân.”

Ứng Như Ký đã từng hỏi một người bạn là nữ, có phải mặt của anh là mặt của một tên tra nam không.

Rất kỳ lạ, được người ta đến gần, mười lần thì có chín lần là hẹn đi nhà nghỉ, anh như vậy không giống một thí sinh thích hợp để chọn có một mối quan hệ ổn định thân mật à?

Người bạn nữ kia nói, đúng thế, dáng vẻ không những rất tra, mà còn còn khiến cho lòng người tự nguyện cảm thấy, bị anh trap một chút như vậy, thật ra cũng chẳng sao cả, ngủ một lần không lỗ, ngủ hai lần lãi không ít.

Trước mắt, hình như anh lại rơi vào khuôn mẫu bị trông mặt mà bắt hình dong rồi.

Anh có thể nói gì đây, gần như là chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài một hơi ở trong lòng, sau đó cười cười: “Vậy à? Sợ cô không chơi nổi.”

Trong quá khứ, cơ bản là chỉ cần nói ra những lời này thì đối phương sẽ thức thời mà từ bỏ.

Nhưng người trước mắt, ánh mắt kia lại còn sáng thêm: “Người trưởng thành phải có trách nhiệm của người trưởng thành, tuân thủ quy tắc trò chơi, đã đánh cuộc thì phải chịu thua rồi.”

Nói xong, đột nhiên sát lại gần, hơi thở có hơi nóng phất quá gò má anh, mùi rượu nhàn nhạt pha lẫn hương thơm cỏ cây nhiệt đới, mái tóc dài xoã tung trượt từ đằng sau qua vai xuống đằng trước, chất thành đống ở trên chiếc áo cúp ngực màu đen, chầm chập lên xuống theo hô hấp.

“Muốn vào cuộc không?” Cô cười cười mà mời gọi.

Ứng Như Ký ngừng thở một chốc, ánh mắt không chút dấu vết mà dời đi, chỉ dừng lại ở chỗ giữa hai bên lông mày của cô.

Giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh như trước: “Cô Diệp, cô là con gái của tổng giám đốc Diệp. Suy xét từ việc tiện tiến hành công việc, tôi không hy vọng sẽ có mối quan hệ trở nên phức tạp với cô, xin lỗi.”

Ánh mắt của Diệp Thanh Đường dừng ở chỗ hầu kết của anh.

Cô thừa nhận có hơi nhục, bởi vì hình như anh thật sự rất bình tĩnh, dù sao phản ứng sinh lý không lừa được người.

“Được rồi.” Diệp Thanh Đường cười thản nhiên: “Vậy anh sẽ không tố cáo với bố tôi đâu nhỉ?”

“Tôi sẽ không.”

Diệp Thanh Đường ngồi thẳng người, duỗi tay, kéo một bên cửa xe khác.

Ứng Như Ký ngờ vực mà nhìn cô.

“Không say, lừa anh thôi.” Cô thản nhiên thừa nhận mình nói dối: “Tự tôi gọi xe về.”

Giây tiếp theo, Ứng Như Ký duỗi tay bắt lấy cổ tay của cô: “Con gái về nhà một mình thì thế nào cũng không an toàn. Tôi đưa cô về.”

Thái độ chính trực đến nỗi không chõ mồm vào được.

Diệp Thanh Đường lại ngồi về, cô nói mình không say, nhưng cuối cùng lại như là không thắng được men rượu, nhắm mắt nghiêng người dựa vào ghế, cả người như bị rút hết xương cốt.

Ứng Như Ký lấy điện thoại ra, gọi người lái thay.

Thời gian đợi người ta đến đây, anh cảm nhận được hô hấp của người bên cạnh càng lúc càng chậm. 

Vừa muốn quay đầu nhìn xem thì có một sức nặng dựa vào bả vai. 

Mái tóc xoã tung kia khẽ cọ qua gò má của anh, kèm theo đó là sự ngứa ngáy cực nhỏ.

《Dã Đường- Calantha》


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play