Diệp Thanh Đường hồi lâu không nói chuyện, Ứng Như Ký cảm thấy kỳ quái, cúi đầu nhìn xuống, cô vùi mặt vào vai anh nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn em."

Ứng Như Ký cười khúc khích: "... Khóc cái gì chứ?"

"...Không biết nữa, chắc là buổi tối uống quá nhiều rượu rồi." Cô không muốn thừa nhận, so với cảm động thì thật ra cô nghĩ đến mà còn sợ hãi. Nếu như không phải hiểu rõ trong nội tâm mình, có phải cô sẽ bỏ lỡ anh hay không?

“Được rồi, đừng khóc nữa.” Ứng Như Ký nói đến đây lại không khỏi ngẩng mặt lên, thái độ xấu xa, bởi vì dáng vẻ lúc khóc của cô thật sự rất đẹp: "Nước mắt của em nên để dành vào thời khắc mấu chốt để đối phó anh thì hơn.”

Diệp Thanh Đường cười "ha ha" một tiếng, cô vòng tay quanh cổ anh, sau đó chạm vào xương quai xanh của anh, trầm giọng nói: "Chuyển phát nhanh của em đã đến rồi."

Chủ đề thay đổi có hơi nhanh, Ứng Như Ký suy nghĩ một chút: "Mua cái gì thế?"

"Đồ lót mới. Anh có thích màu trắng không?" Hơi thở của cô ấy như một bông bồ công anh lướt nhẹ qua da thịt "Có viền ren nữa."

Ứng Như Ký không nói gì.

“Muốn xem không, học sinh xuất sắc đứng hạng nhất?” Móng tay sơn màu bưởi của cô khẽ cào nhẹ vào quả táo Adam của anh: "… Muốn xem thì hôm nay tan học, học sinh đợi ở văn phòng của tôi."

Đây là kịch bản của ngày hôm nay.

Khi anh cúi đầu hôn cô, trông thấy nụ cười của cô, giống như em gái ác ma thành công thực hiện được quỷ kế.

-

Chọn một ngày cuối tuần, Diệp Thanh Đường và Ứng Như Ký đến thăm Ứng Quan Đại.

Cô Diệp hôm nay buộc tóc một nửa, mặc một chiếc váy dài đến đầu gối với những bông hoa màu vàng nhạt trên nền trắng, ăn mặc như một giáo viên dạy đọc chữ cấp một xinh đẹp và dịu dàng, cô nói rằng như thế mới trông giống như thục nữ.

Món quà là một hộp trà, vài cuốn sách và một chiếc gối mát xa, nếu không phải Ứng Như Ký nói rằng thế là đủ rồi, không cần hoành tráng như vậy, có lẽ cô Diệp sẽ muốn tặng thêm một bộ văn phòng tứ bảo* nữa.

*Văn phòng tứ bảo gồm 04 vật dụng không thể thiếu đối với người học thư pháp gồm: Bút, nghiên, giấy, mực

Ứng Quan Đại sống trong khu nhà dành cho nhân viên lâu năm của Đại học Nam Thành, không có thang máy, nhưng may mắn là chỉ ở tầng 4. Thức dậy có thể coi như tập thể dục.

Ứng Như Ký mang theo chìa khóa, nhưng vẫn gõ cửa một cái.

Một giọng nói bên trong vang lên ‘Đến đây’, cánh cửa gỗ mở ra, theo sau là cánh cửa sắt màu xanh lá ở bên ngoài.

Diệp Thanh Đường vội vàng chào hỏi: "Ông nội Ứng khỏe chứ ạ? Chúng

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play