Trước khi gặp mặt, cô đã tưởng tượng ra hàng trăm cách để mở đầu câu
chuyện, nhưng không ngờ rằng đến khi thực sự đối mặt với nhau tất cả những suy
nghĩ của cô lại giống như đĩa hát mới phát được một nửa, còn lại toàn bộ các
thông số kỹ thuật ở nửa sau đều bị xóa sạch, chỉ còn lại một khoảng trống
không.
Lúc này chỉ còn biết nói theo bản năng: “Uống trà không” và không thể
không hoàn thành hành động rót trà cho đỡ ngượng ngùng.
Diệp Thanh Đường nhìn Ứng Như Ký uống trà, rồi lại rót thêm cho chính
mình nửa cốc nữa. Cô vừa nhấp một ngụm trà cho sảng khoái tinh thần vừa mau
chóng suy nghĩ xem nên mở lời với anh như nào để vẫn lịch sự mà không quá khách
khí.
Cô còn chưa nghĩ ra đáp án thì sự tĩnh lặng đã bị Tôn Miêu phá vỡ. Tôn
Miêu từ đằng xa vẫy tay gọi cô rồi chạy tới.
“Thanh Đường, đã lâu không gặp!”
“Đã lâu không gặp.”
Chẳng hiếu sao Diệp Thanh Đường lại đặt cốc trà của mình xuống rồi tự
biến mình thành em gái phục vụ trà nước một lần nữa. Cô rót cho Tôn Miêu một cốc
trà, rồi lại rót cho Diêu Huy theo sau cô đến một cốc.
Tôn Miêu mặc một chiếc áo phông dài tay, bên ngoài khoác thêm một chiếc
áo khoác gió. Cô dường như đã bị gió trên sườn dốc thổi đến ngu người, sau khi
uống được ngụm trà liền thở dài mãn nguyện.
Diệp Thanh Đường cười nói: “Khổ thân mọi người rồi.”
“Chuẩn bị suốt cả một năm, hôm năm cuối cùng cũng khởi công rồi.” Tôn
Miêu xúc động nói.
“Uh… Cũng đã một năm rồi.” Diệp Thanh Đường cũng cảm thán một câu.
Ánh mắt Ứng Như Ký tựa như sương khói nhẹ nhàng lướt nhẹ trên gương mặt
cô.
“Sau này mọi người vẫn thường xuyên phải đến chứ?” Diệp Thanh Đường hỏi.
“Bình thường đơn vị thiết kế của chúng tôi sẽ cùng với đơn vị giám sát
theo dõi kiểm soát tình hình thi công sau này, tất nhiên nếu gặp phải nút thắt
lớn hoặc có tình huống đặc biệt chúng tôi vẫn sẽ qua.” Tôn Miêu nói.
“Đại khái phải thi công mất bao lâu?”
“Thời gian thi công dự kiến khoảng 8 tháng, nhưng nếu gặp phải thời tiết
cực đoan bình thường chúng tôi vẫn sẽ tạm ngừng thi công.”
Diệp Thanh Đường đang nghe bỗng thất thần vì cô thoáng nhìn thấy Ứng
Như Ký đặt cốc giấy xuống, có vẻ như chuẩn bị rời đi.
Cô thấp thỏm, cắn chặt miệng cốc.
Trước khi Ứng Như Ký xoay người rời đi, cô đột nhiên gọi: “Thầy Ứng.”
Ứng Như Ký dừng bước, nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh không chút kinh ngạc
dò hỏi có chuyện gì?
“Đợi tôi một chút.”
Diệp Thanh Đường đặt chiếc cốc xuống rồi chạy lon ton về phía Trang Ngọc
Cẩn đang đứng nói chuyện với Diệp Thừa Dần và các lãnh đạo Quận ở khu vực trung
tâm cách đó không xa. Cô lấy lại chiếc ba lô vừa nãy cô đưa bà giữ hộ rồi chạy
lại.
Cô mở ba lô lấy ra một chồng ảnh Polaroid khổ rộng và một chiếc bút dạ
màu đen. Cô chọn ra vài tấm trong số đó rồi lấy bút ghi ngày tháng hôm nay vào
phía dưới mỗi bức ảnh, sau đó lần lượt phân phát cho Tôn Miêu và Diêu Huy.
“Vừa nãy tôi chụp bừa vài tấm, tặng mọi người ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.