Dã Đường

Chương 29


11 tháng

trướctiếp

Ngày mười bốn là ngày cuối cùng trước khi diễn ra hội chợ triển lãm, rõ ràng là tất cả mọi việc đều được tiến hành từng chút từng chút đúng như bản kế hoạch, nhưng gần đến ngày khai mạc lại vẫn còn một đống các chi tiết rườm rà chưa được hoàn thành.

Diệp Thanh Đường và Ngũ Thanh Thư chỉ đạo nhân viên và thực tập sinh rà soát lại một lượt các hạng mục xem chỗ nào còn thiếu sót để bổ sung. Bọn họ cứ bận rộn đến sứt đầu mẻ trán như vậy cả một buổi sáng.

Buổi trưa lúc ăn cơm, Diệp Thanh Đường đến chào hỏi Ngũ Thanh Thư, cô nói muốn đi ra ngoài một chuyến có thể phải khoảng một tiếng sau mới quay trở lại.

“Có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi nhé.” Diệp Thanh Đường cầm lấy túi của mình, cũng không đợi Ngũ Thanh Thư đáp lại gì đã vội vàng đi ra ngoài.

“Vậy là muốn đi đâu.” Ngũ Thanh Thư thì thầm.

Lục Trạc ở một bên giải đáp thắc mắc của cô: “Có lẽ đi tìm anh em, hôm nay là sinh nhật anh ấy.”

Diệp Thanh Đường lái xe đến thẳng tòa nhà văn phòng trụ sở của LAB, cô tìm chỗ đỗ xe xong liền xách túi quà tặng đặt ở chỗ ngồi phía sau theo.

Cô tìm một chỗ ngỗi ở tiệm Starbucks gần đó, rồi sau đó nhắn wechat cho Thẩm Phỉ: alo alo.

Thẩm Phỉ gửi lại một biểu tượng hình chú mèo do thám.

Diệp Thanh Đường: Xin lỗi làm phiền chị một chút, xin hỏi hôm nay thầy Ứng có ở công ty không?

Thẩm Phỉ: Có đấy.

Diệp Thanh Đường: Anh ấy có bận không?

Thẩm Phỉ: Hôm nay không có kế hoạch gì. Có lẽ không bận đâu.

Diệp Thanh Đường: Cảm ơn chị. Vậy tôi nói chuyện trực tiếp với anh ấy.

Diệp Thanh Đường hít một hơi, cô tìm một biểu tượng hình đầu chú mèo đen trong danh sách rồi nhấn vào.

Cô định nhắn thêm một câu gì đó nhưng cứ gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, cuối cùng cứ thế nhắm mắt mà nhấn gửi đi.

Ứng Như Ký đang xem bản vẽ, khi nghe thấy tiếng chuông báo của wechat liền vô thức nhấc điện thoại lên xem. Sau khi mở khóa màn hình, hiện ra trước mắt chính là giao diện wechat trước đó vẫn chưa đóng.

Anh tùy ý liếc qua một cái, đang định dùng ngón tay nhấn mở vào chấm đỏ nổi lên ở phía trên cùng thì đột nhiên dừng lại, sau khi nhận ra đó là ai anh lại liếc nhìn một lần nữa.

Đối lập với cái tên wechat “yqt” rất nghiêm túc và không hề cầu kỳ thì ảnh đại diện của cô lại là hình thủy thủ mặt trăng đang phồng má trợn mắt tức giận.

Lâu rồi liền cảm thấy ảnh đại diện này lại phù hợp với cô một cách khó hiểu, đến nỗi nó dường như đã trở thành một phần hình tượng của cô.

Mãi lâu sau, Ứng Như Ký mới nhấn vào hình đại diện của cô để mở cửa sổ chat.

Diệp Thanh Đường: Thầy Ứng có rảnh không?

Diệp Thanh Đường: Tôi đang ở tiệm Starbucks phía dưới tòa nhà công ty các anh, có thể chiếm dụng một chút thời gian của anh để mời anh uống cốc cà phê được không? ~ Ứng Như Ký cầm điện thoại lên, nhấn ngón tay vào màn hình mở hộp thoại.

Con trỏ màu xanh lập lòe khá lâu.

Anh nhớ mang máng, hình như ban ngày có nói đùa với ai đó là nếu người đó mời anh đi uống cà phê anh nhất định sẽ đi.

Một lúc sau, anh mới nhấn vào bàn phím trả lời.

Chiếc điện thoại bị Diệp Thanh Đường ghì chặt trong tay, khi có tin nhắn mới đến cô hồi hộp đến nỗi tim đập nhanh bất thường mất một lúc.

Ứng Như Ký: Cảm ơn ý tốt của cô Diệp. Lát nữa tôi còn có cuộc họp, sợ là không có thời gian. Mong cô thông cảm.

Ngay cả đến dấu chấm câu cũng vô cùng hợp lý, rất khách khí và xa cách.

Mặc dù kết quả này cô sớm đã đoán trước được, nhưng nói không thất vọng thật đúng là tự lừa mình dối người.

Một lúc sau, Diệp Thanh Đường lại gửi một tin nhắn khác cho Thẩm Phỉ.

Chưa đầy mười phút sau, cánh cửa tiệm Starbucks được đẩy ra, Thẩm Phỉ mặc một bộ đồ vest, khoác thêm trên mình chiếc áo khoác lông vũ dáng dài màu trắng bước vào.

Diệp Thanh Đường tươi cười vẫy tay về phía cô.

Thẩm Phỉ bước đến trước mặt cô. Diệp Thanh Đường đưa túi quà tặng cho cô ấy và nói: “Phiền chị Thẩm chuyển quà giúp tôi chút nha.”

“Không vấn đề gì. Có cần gửi lời gì nữa không?”

“Không cần. Tôi đã viết trong thiệp chúc mừng rồi.”

Thẩm Phỉ giơ tay “OK”

“Còn có cái này.” Diệp Thanh Đường đưa cho cô cốc cà phê nóng đã được đóng gói cẩn thận: “Mời chị cốc Latte hạt dẻ nóng.”

Thẩm Phỉ tươi cười: “Cảm ơn, cô thật ngọt ngào.”

Lúc Thẩm Phỉ đẩy cửa mở ra cũng đúng lúc Ứng Như Ký đứng dậy chuẩn bị đi ăn cơm.

Cô cầm túi quà tặng màu trắng đưa đến cho anh, vừa cười vừa nói: “Tổng giám đốc Ứng, có người nhờ tôi chuyển cái này cho anh. Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Ứng Như Ký liếc nhìn một cái rồi đưa tay nhận lấy.

Sau khi cánh cửa phòng làm việc được đóng lại, Ứng Như Ký mở túi quà tặng đó ra để kiểm chứng xem có đúng như mình dự đoán không.

Quả thật.

Bên trong

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp