《Dã Đường- Calantha》
Ứng Như Ký cười khách sáo, gần như là chút không do dự: “Xin lỗi, tôi không có thói quen ăn khuya.”
“Vậy à.” Diệp Thanh Đường cười thu tay về, sau đó nhẹ nhàng vẩy nước trên tay, không thấy được một chút khó chịu do bị từ chối trong giọng điệu và biểu cảm.
Ứng Như Ký giội nước đi, sau đó ném gáo về lại lu nước.
Gáo ở trên mặt nước lơ lửng mà xoay vòng, đụng phải một bên mép lu thì chuyển hướng, rồi lại tiếp tục trôi nổi xuôi theo dòng chảy.
Tham quan khu sao trà xong là đến giờ cơm tối.
Diệp Thừa Dần lái xe chở Diệp Thanh Đường đi trước dẫn đường, xe của ba người bọn Ứng Như Ký theo sau.
Quán ăn bọn họ đặt ở ngay trấn trên, một trang trại nhỏ được hàng rào trúc vây quanh.
Diệp Thừa Dần đặt một cái bàn lớn duy nhất ở sân sau, ngày xuân trời đẹp, không khí vùng ngoại thành cũng tốt, nhất thích hợp dùng cơm ở bên ngoài.
Đi vào vườn sau, đập vào mắt là một cây hải đường, xanh tươi sáng rực, dưới ánh đèn trông như một khuôn mặt được trang điểm đẹp vô cùng.
Mấy người ngồi xuống, Tôn Miêu vội lấy camera đã cất trong balo ra để chụp ảnh.
Chụp mấy tấm vẫn không hài lòng, giơ camera lui về sau, cuối cùng lui đến cạnh Diệp Thanh Đường.
Diệp Thanh Đường liếc mắt nhìn qua một cái, xác nhận chỗ ngồi này là góc độ chụp toàn cảnh tốt nhất, thế là chủ động nói với Tôn Miêu: “Tôi với cô đổi chỗ ngồi được không?”
Ứng Như Ký nghe thấy tiếng thì đưa mắt nhìn lên—— Chỗ ngồi của Tôn Miêu vốn ở bên tay trái của anh.
Tôn Miêu vì gây thêm phiền phức cho người ta mà cảm thấy ngượng ngùng, Diệp Thanh Đường cười nói không sao, cô cầm lấy balo của mình rồi đứng lên.
Diệp Thanh Đường ngồi xuống cạnh Ứng Như Ký, sau đó cởi chiếc áo khoác cao bồi vắt lên chỗ tựa lưng của ghế.
Một đoạn của ống tay áo khoác khẽ sượt qua tay anh, Ứng Như Ký cụp mắt nhìn thoáng qua, dịch cánh tay đặt trên mặt bàn ra xa một chút.
Diệp Thừa Dần đã gọi đồ ăn xong từ trước, gọi phục vụ đến dặn dò là có thể lên đồ ăn rồi.
Bát đũa đã được khử trùng rồi bọc lại, Diệp Thanh Đường lấy đũa chọc ra một cái lỗ, từ chỗ bị chọc rách mà từ từ bóc ra.
Cái này làm cho mái tóc dài đến bả vai của cô trượt xuống, cô tiện tay vén lên một chút. Nhưng một lát sau, nó lại trượt xuống. Cô kéo chiếc dây buộc tóc lò xo màu đen đang đeo trên cổ tay xuống, túm lấy tóc, tiếp theo là tùy ý buộc lên một phen.
Lúc cô túm tóc, Ứng Như Ký ngửi được một mùi thơm từ sau tai cô, hương thơm ngọt ngào pha lẫn mùi của đám cây cỏ có sức sống mạnh mẽ, như là đặt mình vào trong một trận mưa to trong rừng cây nhiệt đới.
Đồ ăn đã lên đủ.
Diêu Huy phải lái xe không thể uống rượu, Tôn Miêu lại là con gái, Diệp Thừa Dần gọi người mang lên một lọ rượu mai, nói cái này nồng độ thấp, rót uống hai chén cho thơm thảo.
Diệp Thừa Dần kính rượu với mấy người bọn họ, nghi thức xã giao qua đi, ngồi xuống dịch nồi lẩu gà nấm tre đến gần Ứng Như Ký, sau đó cười nói: “Một chút hương vị đồng quê, cũng không biết mấy vị ăn có quen không.”
Ứng Như Ký cười nói: “Diệp tổng khách khí rồi. Lần trước thật sự là phải đi công tác, thời gian không đúng dịp lắm. Ông nội và tổng giám đốc Diệp có duyên mấy lần, vẫn luôn được tổng giám đốc Diệp quan tâm, vốn nên là tôi mời mới đúng.”
Diệp Thừa Dần nói: “Tôi nghe nói trước đó các cậu đã từng làm hạng mục tương tự, nói thật là tìm đến nhờ các vị làm bản thiết kế lặp lại như vậy, đúng là có hơi đường đột.”
“Thiết kế kiến trúc không có chuyện lặp lại, mặc dù là kiến trúc với chức năng như nhau, nhưng cảnh quan trong tư tưởng, quan điểm về giá trị của con người, cảnh quan tự nhiên và sự khác nhau của yêu cầu chủ quan cũng sẽ tạo nên sự khác nhau của bản chất thiết kế và thẩm mỹ.” Ứng Như Ký cười nói: “Cuối cùng kết quả là có đạt được hợp đồng không thì tạm thời không nói, nhưng xin tổng giám đốc Diệp yên tâm, khi mà tôi đã nhận dự án này thì nhất định sẽ tận tâm hết sức.”
Diệp Thanh Đường cầm chiếc đũa, vừa chậm chạp, không chú ý mà gắp miếng trứng gà trong cái đĩa nhỏ, vừa im lặng quan sát Ứng Như Ký.
So với thói khách sáo với Diệp Thừa Dần của thương nhân thì thái độ của Ứng Như Ký càng thiên về khí chất của học giả biết tiến lui.
Xem ra là những năm này, làm một trong những người sáng lập ra văn phòng kiến trúc LAB cũng không tra tấn anh thành một thương nhân. Đối ngoại, anh tự mình nhận thấy mình vẫn là một nhà thiết kế kiến trúc.
Trông anh có một loại cảm giác ngay thẳng, sẽ không ngấm dù chỉ một chút thói quen xấu.
Nhưng khuôn mặt lúc hơi say của anh lại hết sức đa tình, mâu thuẫn đến nỗi làm cho người ta mê muội.
Tâm trạng của Diệp Thanh Đường lại tự dưng lạnh đi mà không có lý do.
Anh là một người đàn ông mê người, nhưng không phải loại mê người mà cô muốn.
Muốn đi về rồi.
Suy nghĩ này vừa hiện lên, Diệp Thanh Đường đã chuẩn bị hành động ngay.
Cô dịch cái ghế sang bên cạnh rồi đứng lên.
Ứng Như Ký nhìn lên, cô cười nói: “Xin lỗi, không tiếp một lát.”
Nhà vệ sinh ở một đầu khác, phải đi qua một đoạn hành lang ngoài trời rất dài.
Diệp Thanh Đường hứng nước rửa mặt, sau đó đi đến dưới hành lang, lặng yên để gió thổi một hồi rồi mới xoay người chuẩn bị về chỗ ngồi cầm áo khoác với túi rời đi.
Lúc này, cửa trúc thông với sân sau bị đẩy ra, Ứng Như Ký đang cầm điện thoại đi tới.
Đúng lúc Diệp Thanh Đường đang đứng trong bóng tối, chắc là anh không nhìn thấy cô. Anh bước ra mấy bước, đứng ở cạnh một cây cột ngoài hành lang rồi nhận điện thoại.
Mới vừa nãy trên bàn cơm, Diệp Thanh Đường đã chú ý đến màn hình chiếc điện thoại đã được chuyển sang chế độ im lặng của Ứng Như Ký cứ liên tục sáng lên, nhưng hình như anh đều bấm tắt.
Lúc này có lẽ là cuộc điện thoại không từ chối được.
Từ góc của Diệp Thanh Đường nhìn sang, cô chỉ có thể thấy sườn mặt của Ứng Như Ký.
Không biết nội dung cuộc điện thoại là gì, anh không cười, biểu cảm có chút nghiêm túc, còn có vẻ lạnh nhạt, kiêu ngạo, đường nét gò má được ánh sáng tối mờ phác họa ra kia, khiến cô có loại cảm giác phập phồng, tim đập nhanh quen thuộc.
Gần như là không kìm được lòng mà đi đến chỗ anh.
Lúc này Ứng Như Ký xoay người, ngờ vực mà nhìn qua.
Diệp Thanh Đường thấy chính diện của anh thì chợt bừng tỉnh, dừng bước chân.
Không gần thêm chút nữa, cũng không xoay người tránh đi, cứ đứng ở chỗ đó thôi.
Ứng Như Ký nói mấy câu xong thì cất điện thoại, nhìn cô rồi cười hỏi: “Cô Diệp tìm tôi có chuyện?”
Diệp Thanh Đường đơ mất mấy giây, sau đó cười nói: “Tôi vẫn chưa add WeChat của anh.”
Ứng Như Ký không theo kịp tư duy chuyển ý của Diệp Thanh Đường, anh đắn đo hai giây: “Bạn của cô Diệp đã tìm được nhà thiết kế thích hợp?”
“Không phải.” Diệp Thanh Đường nói: “Tôi mà add WeChat của người xa lạ thì 99% là cuối cùng đều sẽ không trò chuyện gì.”
1% còn lại, là sau khi quá hạn với cô một đến hai lần, biến thành hội viên suốt đời trong sổ đen. Cô châm chọc một câu trong lòng.
Ứng Như Ký đang cân nhắc nên trả lời như thế nào thì Diệp Thanh Đường đã lại đến gần thêm một bước.
Giữa bọn họ, cũng chỉ còn khoảng cách chưa đến nửa bước.
Diệp Thanh Đường nhìn đôi mắt màu hổ phách của anh, trong giọng nói ngọt ngào có một loại cảm giác vô tội nhẹ nhàng: “Tên của anh rất êm tai, nếu chìm vào cuối danh sách thì tôi sẽ cảm thấy tiếc nuối.”
Ứng Như Ký không lập tức lên tiếng, bởi vì ý cười dưới đáy mắt cô rõ ràng đến mức giống như đang tuyên chiến.
Anh mỉm cười, vẫn là vẻ mặt cao ngất không đổi: “Tên của cô Diệp cũng không tệ. Là tổng giám đốc Diệp đặt ư? Tôi nghe nói trước khi buôn bán thì tổng giám đốc Diệp là giáo viên cấp hai.”
Lúc này nhắc đến bố của cô, không thể không nói là cố ý.
Mà còn chẳng đợi cô nói gì thêm nữa, anh đã hất cằm về phía sân sau: “Về không? Món chè ngọt đã lên.”
Hai người cách nhau nửa bước, cùng về.
Trong ánh đèn vàng tối tăm, từng hơi thở ngọt mà không ngấy phảng phất bay đến, khiến người ta nghi ngờ đó là cây dây leo mưu toan sống ký sinh gì đó.
Ứng Như Ký cảm thấy tầm mắt của Diệp Thanh Đường dừng ở trên người mình, nhưng từ đầu đến cuối đều không quay sang nhìn cô.
Hai người trở lại trong sân, Diệp Thừa Dần vội vẫy tay tiếp đón: “Nhanh vào ngồi, lát nữa món chè lại nguội mất.”
Diệp Thanh Đường về đến chỗ ngồi, lúc sắp ngồi xuống thì thấy cái áo khoác vắt trên lưng ghế của mình không biết đã rơi xuống đất từ khi nào.
Ứng Như Ký gần như là phản xạ có điều kiện, khom lưng nhặt áo khoác lên trước cô một nước. Đây là xuất phát từ hành động ga lăng theo bản năng.
Nhưng lúc đưa cho cô, anh có chút như là do dự mãi mới nhận ra.
Hai tay cô nhận lấy, cười đến nỗi như thản nhiên: “Cảm ơn.”
Bên ngoài nổi gió.
Diệp Thanh Đường bưng ly chè lên, cành lá trên đỉnh đầu đong đưa, cánh hoa hải đường rào rạt rơi xuống, vừa lúc rơi vào trong cái ly cô vừa mới ăn một miếng kia.
“Ôi.” Cô vứt cái thìa vào trong chén, quay đầu rồi nhìn Ứng Như Ký.
Ứng Như Ký đang nói chuyện với Diệp Thừa Dần, cũng khẽ dùng dư quang liếc nhìn cô một cái.
Mu bàn tay cô chống mặt, thỉnh thoảng lại nhìn anh, nhưng không chen vào nói.
Cho đến lúc đề tài bị Diêu Huy tiếp lấy, anh bắt đầu rơi vào trong trầm lặng mất một lát, cô lên tiếng, nói không to không nhỏ, đúng lúc chỉ để mình anh nghe thấy được.
Đã vậy cô còn nhẹ nhàng chỉ chỉ ly chè anh còn chưa ăn một miếng ở trước mặt: “Tôi có thể ăn ly này của anh không?”
Ứng Như Ký ngơ một hồi lâu mới bưng ly chè trước mặt mình lên, dịch đến trước mặt Diệp Thanh Đường.
Diệp Thanh Đường nhìn chằm chằm anh, ý cười gian xảo: “Tôi cho rằng anh sẽ gọi người phục vụ bưng một ly nữa lên.”
Vẻ mặt của Ứng Như Ký vẫn như vậy không đổi, anh cười nhạt, thái độ là kiểu sao cũng được: “Không cần lãng phí. Tôi không thích đồ ngọt.”
Anh rũ bỏ động cơ đến mức sạch sẽ như vậy nhưng Diệp Thanh Đường cũng không nhụt chí.
Nên nói thế nào nhỉ, lòng nghi ngờ mới có thể sinh ra quỷ.
Ăn cơm xong, mọi người dọn đồ rời khỏi quán ăn.
Diệp Thừa Dần và Ứng Như Ký còn nói chuyện tạm biệt một hồi, Diêu Huy đi WC, Diệp Thanh Đường nhân cơ hội đến gần Tôn Miêu đang đứng cạnh ghế phụ của chiếc SUV*, cô cười nói: “Có thể phiền cô gửi cho tôi bức ảnh chụp hoa hải đường kia được không?”
*Xe ô tô thể thao.
Tôn Miêu vội nói: “Có thể…… Cô add WeChat của tôi?”
Tôn Miêu ấn mở mã QR, Diệp Thanh Đường quét một cái rồi gửi một tin nhắn xác thực qua.
Sau khi kết nối xong, Diệp Thanh Đường gửi tên của mình đi.
Tôn Miêu sửa ghi chú cho cô: “Là Đường trong hải đường à.”
“Ừm. Cho nên tôi mới thích hoa hải đường.”
Tôn Miêu lập tức nói: “Vậy ảnh chụp kia tôi chỉnh sửa một chút rồi gửi cho cô nhé?”
“Được, vậy làm phiền cô rồi.”
“Không phiền không phiền, việc thuận tay mà thôi.” Tôn Miêu có loại cảm giác hơi choáng váng do được người đẹp lại gần.
Một lát sau, Diêu Huy đã quay lại, mọi người lần lượt lên xe.
Ứng Như Ký kéo cửa ghế sau ra, tạm dừng một chốc, anh nhìn thoáng qua đằng trước.
Diệp Thanh Đường không nhìn về bên này, cô đang khom lưng lên ghế sau, động tác đóng cửa xe dứt khoát lưu loát ngoài dự đoán.
Xe khởi động chạy về nội thành.
Trong xe tối tăm, ánh sáng duy nhất đến từ điện thoại của Tôn Miêu trên ghế phụ.
Ứng Như Ký nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy Diêu Huy ở đằng trước nhỏ giọng hỏi Tôn Miêu: “Cô lại đang nói chuyện phiếm với anh nào vậy?”
“Tôi nào có.” Tôn Miêu cũng hạ thấp giọng: “Là nói chuyện với cô Diệp. Tôi gửi cho cô ấy bức ảnh chụp hoa hải đường vừa nãy, cô ấy tặng cho tôi hai tấm vé triển lãm tranh, nói là của bạn cô ấy.”
Diêu Huy hơi kinh ngạc: “Thiên kim nhà tổng giám đốc Diệp? Cô kết bạn WeChat với cô ấy khi nào thế?”
“Ngay vừa nãy —— Triển lãm tranh anh có đi không? Có hai vé.”
“Ngày nào đấy? Để xem tình hình.”
“Thứ bảy.”
……
Lúc này Ứng Như Ký cũng lấy điện thoại ra, mở khóa, ấn mở WeChat rồi nhìn thoáng qua.
Chỗ “bạn mới”, không có bất cứ lời mời thêm bạn nào cả.