Diệp Thanh Đường
đóng sầm cửa phòng lại, sau đó cởi chiếc áo khoác lông vũ ra ném lên trên sofa.
Lúc này, cô mới phát hiện mình vẫn còn đang đi đôi boot đi trên tuyết ở bên
ngoài vào phòng, thế là lại giẫm bình bịch quay lại phía cửa thay dép lê.
Mở cánh cửa
phòng ngủ ra lại thấy máy chiếu vẫn đang mở, lúc đó cô đi vội quá nên chưa kịp
tắt.
Cô đi vào phòng
để tắt máy nhưng nhấn tắt mãi mà không được, cô liền rút luôn nguồn điện vì lúc
này cô đã mất hết kiên nhẫn rồi.
Ánh sáng vụt tắt.
Thế giới trở
nên thanh tịnh.
Cô nằm sõng
soài lên giường, thò tay ra mò điện thoại, lúc này mới nhớ ra điện thoại vẫn ở
trong túi áo khoác ngoài, mà áo khoác ngoài cô lại đang vứt trên sofa.
Vậy là, đến
chút le lói cuối cùng thôi thúc cô đi tìm chị em thân thiết của mình để phát tiết
cũng tan biến rồi.
Nó biến thành một
loại khái niệm trống rỗng, không có cảm xúc, không có suy nghĩ, không có sức lực.
Không biết đã
qua bao lâu, suy nghĩ phải đánh răng trước khi đi ngủ đã thôi thúc cô đứng dậy
đi vào phòng tắm.
Cô lơ đãng cầm
kem đánh răng lên mới nhớ ra tuýp kem này đã hết sạch rồi bóp thế nào cũng chẳng
có tí kem nào còn sót lại nữa, mà giờ này có lên mạng đặt tuýp kem đánh răng mới
thì cũng phải ngày mai mới nhận được.
Cô chưa từng
nghĩ rằng một tuýp kem đánh răng đã hết cũng có thể trở thành cọng rơm cuối
cùng ép chết cảm xúc của cô.
Cô giẫm lên bàn
đạp của chiếc thùng đựng rác để mở nắp của nó ra rồi ném “bụp” tuýp kem đánh răng vào đó.
Cô quay trở lại
phòng khách, nhặt chiếc áo khoác trên sofa mặc lên người, lấy chìa khóa xe và
khóa nhà nhét vào trong túi, xỏ giày rồi mở cửa ra ngoài.
Đường phố buổi
sáng sớm thật yên tĩnh, cả thế giới vẫn đang ngủ ngon.
Đèn đỏ trong tầm
nhìn của cô trở nên mơ hồ đến nỗi khi đạp phanh xe lại cô phải giơ tay lên dụi
mắt để nhìn cho rõ.
Chiếc xe dừng lại
ở bãi đỗ xe bên ngoài biệt thự.
Tất cả cửa sổ của
tòa nhà ba tầng đều là một màu đen kịt, có lẽ bọn họ đều đã ngủ say rồi.
Diệp Thanh Đường
bước lên bậc thang tiến về phía cửa và nhập mã mở khóa dưới sự trợ giúp của ánh
sáng thường trực dưới mái hiên.
Mã mở khóa là một
dãy số gồm sáu chữ số được kết hợp từ ngày sinh của một nhà ba người bọn họ. Cô
đã thuộc đến nỗi nhắm mắt cũng không thể nhập sai, nhưng hôm nay không biết tại
sao nhập đến ba lần vẫn không thể mở được.
Những tiếng báo
động chói tai “bíp bíp bíp” vang lên trong đêm đen tĩnh mịch khiến Diệp Thanh
Đường giật mình, tim cũng như muốn ngừng đập.
Cô dừng lại một
lúc rồi nhập lại mật mã. Lần này cô vô cùng cẩn thận, xác nhận từng con số
không hề nhập sai.
Nhưng cuối cùng
vẫn không đúng.
Ngay lập tức, tất
cả cảm xúc bỗng ùa về trong tâm trí cô, cô giơ chân đá mạnh vào cửa.
Lúc này, tiếng
bước chân nhẹ nhàng cùng với một giọng nữ chứa đầy cảnh giác từ phía bên trong
cánh cửa vang lên: “Ai đấy?”
“Dì Triệu, là
cháu.”
Nghe thấy vậy,
dì Triệu – bảo mẫu sống trong nhà cô liền mau chóng mở cửa rồi chớp chớp đôi mắt
mơ màng vẫn còn đang ngái ngủ nhìn ra ngoài xem còn ai không: "Ây dô, tiểu
tổ tông ơi, sao muộn như này rồi mà cô còn chạy về nhà - - Mặc ít như vậy không
sợ bị cảm lạnh sao.”
Dì Triệu vội
vàng kéo Diệp Thanh Đường vào nhà rồi hỏi: “Cô muốn ăn đêm không?”
“Cháu không ăn
đâu. Dì mau đi ngủ đi, không cần bận tâm đến cháu - - Mà cái cửa này bị sao vậy
ạ. Cháu nhập mật mã kiểu gì cũng không đúng.”
Đúng lúc này bỗng
có ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.