Diệp Thanh Đường
đã gửi cho Ứng Như Ký một tin nhắn trước khi cô tan sở, thông báo với anh rằng
bố mẹ cô đã trở về Nam Thành và sẽ về nhà ăn cơm tối nay.
Ứng Như Ký nhắn
tin lại: Để tôi đưa cô về nhà.
Ngày khai mạc
đang đến gần, Diệp Thanh Đường dành phần lớn thời gian của mình ở Bảo tàng Nghệ
thuật Nam Thành.
Lúc Ứng Như Ký
tới, Lục Trạc đang sắp xếp các giá trưng bày hàng X, anh ấy không quá xa lạ với
việc đưa đón toàn thời gian của Ứng Như Ký, vì vậy anh ấy chỉ cười và nói: “Chị
Đường ở khu B."
Diệp Thanh Đường
và Ngũ Thanh Thư đang trưng bày sách lên giá để chuẩn bị cho triển lãm.
Diệp Thanh Đường
không mặc áo khoác mà chỉ mặc một chiếc áo len màu khoai môn nhạt, quần jean
đen bó sát chân và mang ủng hiệu Martin. Bộ đồ này rất thích hợp để đi làm, cô
thực sự đang làm việc hết mình, mùa đông lạnh giá thế vẫn có thể đổ mồ hôi.
Nhìn thấy bóng
dáng của Ứng Như Ký, Diệp Thanh Đường quay đầu lại, liếc mắt nhìn anh một cái:
"Chờ tôi xuống rồi chúng ta sẽ đi."
Ngũ Thanh Thư
cũng nhìn theo, cô ấy khẽ gật đầu coi như một lời chào.
Ngũ Thanh Thư
chỉ mới làm quen với Ứng Như Ký mấy ngày trước, trong ấn tượng của cô ấy, đây
là lần đầu tiên Diệp Thanh Đường chịu quay lại hẹn hò, cho nên cô ấy bắt đầu tò
mò hơn về người đàn ông này.
Sau khi gặp
nhau một lúc, Ngũ Thanh Thư nhớ lại ấn tượng đầu tiên mà cô ấy có tại nhà hàng
và quán bar đêm hôm đó: Ứng Như Ký giống với ngoại hình của Lyndon, nhưng phong
độ và tính cách lại hoàn toàn khác biệt. Nếu Lyndon là đêm cực dài xám xịt của
phương Bắc, thì Ứng Như Ký chính là buổi sáng lạnh giá ngay sau bình minh.
Cô ấy nói với
Diệp Thanh Đường rằng nếu có người đối tốt với cậu hơn cả bản thân cậu thì cậu
chắc chắn tạo nghiệt rồi.
Diệp Thanh Đường
xếp xong chồng sách trong tay, đi vào phòng vệ sinh rửa tay rồi quay lại, cầm
áo khoác và túi xách lên, nói với Ứng Như Ký: "Đi thôi".
Cả hai bước ra
khỏi cổng lớn và cùng nhau đi bộ đến bãi đậu xe.
Diệp Thanh Đường
không mặc áo khoác lên người mà ôm nó trong tay, Ứng Như Ký chỉ nhẹ nhàng nhắc
nhở cô: "Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh đấy."
"Không lạnh,
hơn nữa áo len làm bằng lông cừu, lúc lên xe phải cởi ra, phiền lắm."
Mấy ngày trước
nói là bữa tối, nhưng giống bữa ăn khuya hơn, hai người đều bận rộn với công việc
của mình, chín giờ Ứng Như Ký đến đón cô, chín giờ rưỡi mới về đến nhà.
Hôm nay vì muốn
được ăn tối nên hai người về sớm hơn chút, cũng tình cờ trúng ngay giờ cao điểm
buổi tối.
Diệp Thanh Đường
không hề nhàn rỗi ngay cả khi đã lên xe, cô liên tục mở điện thoại trả lời nhiều
câu hỏi khác nhau từ những người tham gia triển lãm trên WeChat.
Ứng Như Ký nhìn
thoáng qua, phát hiện sơn móng tay trên ngón tay của cô không biết đã đổi chỗ
nào, ngày hôm qua còn là màu lam sương, hôm nay đã biến thành màu tím khói, giống
với màu quần áo của cô.
Móng tay của
người cô giống như một bảng màu, anh thầm quan sát đếm được không dưới mười
màu.
"Cô làm
móng tay từ khi nào vậy?"
"Hả?"
Diệp Thanh Đường hoàn hồn: "Ồ, tôi không có đi tiệm làm móng. Lúc gội đầu
xong không phải tôi hay quấn tóc trong khăn sao? Lúc đó tôi đã tự mình sơn móng
tay đấy."
Cô xòe những
ngón tay ra và lắc trước mặt anh: "Thế nào, có phải tay nghề của tôi rất đỉnh
không? Không hề vẽ lệch nhé. Tôi nói với Tha ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.