Không ngoài dự đoán,
Ứng Như Ký vẫn không bình phẩm gì về lời nói của cô.
Cô ngước mắt
nhìn anh, chỉ thấy vẻ mặt anh vẫn tĩnh lặng như nước, nơi đáy mắt vẫn là mảng u
tối như tòa núi lặng thinh.
Diệp Thanh Đường
nhích người, lấy muỗng múc thêm một miếng điểm tâm, đưa vào miệng rồi mơ hò
nói: “Anh muốn tôi đi bây giờ đúng không?”
“Tùy cô.”
“Nếu bây giờ
tôi đi, anh cứ đi sang chỗ người bạn kia đi, còn kịp để ăn bánh chanh— à tôi
quên mất, anh không thích đồ ngọt.”
“Diệp Thanh Đường.”
Ứng Như Ký đột nhiên nheo mắt, cúi đầu nhìn thẳng vào cô: “Có phải cô nghĩ rằng
tôi không biết giận đó chứ?”
“Anh giận thì
hay rồi —— cãi nhau với tôi xem, tranh luận, nói mấy câu thô tục.” Diệp Thanh
Đường nhìn thẳng vào anh, ánh mắt đó mang đầy dao nhọn: “Anh không nói, sao tôi
có thể biết anh đang giận được.”
“Cô không biết?”
Ứng Như Ký cười lạnh một tiếng.
Anh không nói
gì nữa mà trực tiếp động tay, cướp lấy cái muỗng trong tay cô rồi ném đi, túm lấy
cánh tay của cô rồi kéo ra ngoài.
“Anh muốn làm
gì?”
“Đưa cô quay về,
còn tôi đi tham gia buổi gặp mặt.”
“Tôi không muốn,
tôi nghĩ lại rồi, nhà của anh ấm như vậy, chỗ của tôi chỉ có một một cái điều
hòa hỏng chẳng thể dùng.” Diệp Thanh Đường xoay người, cả cơ thể nhào vào lòng
ngực anh, môt tay ôm chặt eo anh.
“… Cô bao nhiêu
tuổi rồi vậy hả?”
“Dù sao cũng nhỏ
hơn anh.” Cô không thắng về lý thì cũng không thể thua khí thế được.
Ứng Như Ký túm
lấy cánh tay đang ở trên eo của anh, giật thế nào cũng không ra, cũng mặc kệ,
trực tiếp bế cô lên.
Mắt thấy đã đến
gần cửa, Diệp Thanh Đường tỏ vẻ đau khổ mà la “Ối” một tiếng.
Ứng Như Ký khẽ
dừng chân lại, vội vàng đặt nàng xuống, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
Nhưng đối mặt với
anh là biểu cảm đầy ranh ma của cô.
“…”
Ứng Như Ký còn
chưa kịp nổi giận, Diệp Thanh Đường lại vội vàng nhào vào lồng ngực anh thêm lần
nữa, hai tay ôm chặt anh: “ Thầy Ứng à, anh Ứng à, tôi sai rồi. Tôi cũng chỉ muốn
ở cạnh anh thêm một chút nữa mà thôi…”
Ứng Như Ký nhắm
mắt, anh đã thật sự mất bình tĩnh rồi.
Người nói với
cô rằng đừng nên sợ hãi bất kỳ ai, không phải ai khác, mà chính là anh.
Diệp Thanh Đường
thả anh ra, vô cùng vui vẻ mà đi về phía bàn, bưng theo món điểm tâm sang bàn
ngồi ăn, lại lấy mánh tính từ trong cặp
ra.
Cô mở laptop
ra, ngẩng đầu nhìn qua anh, nở nụ cười đầy ngọt ngào xinh đẹp: “Mật khẩu wifi
nhà anh là gì đó?”
“…”
Một tiếng sau,
Diệp Thanh Đường thật sự chỉ ngồi trên bàn tăng ca mà không hề để tâm đến việc
gì khác nữa.
Ứng Như Ký xem
video bài giảng về vật liệu xây dựng trong phòng khách, đôi khi anh lại liếc mắt
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.