Diệp Thanh Đường lại vô thức nắm chặt lấy gấu áo của Ứng Như Ký, khi cô lùi lại thì nghe thấy anh thở ra một hơi thật sâu, bóng cây bên ngoài cửa sổ xe đung đưa, còn hai người giống như đang ở dưới đáy hồ yên tĩnh. Một lúc sau, Ứng Như Ký buông tay. Cánh tay cứ thế buông thõng xuống, xụi lơ. Diệp Thanh Đường dừng lại, lùi về phía sau, thắt dây đai an toàn. Ứng Như Ký không nói một lời nào, khởi động xe, hòa vào dòng xe đông đúc. Diệp Thanh Đường nhận ra rằng chiếc xe không đi đến chung cư Quan Lan, nhưng cô không hỏi anh sẽ đi đâu. Bên ngoài trời xanh sáng sủa, nhưng trong xe có một sự im lặng đến khó chịu. Ứng Như Ký mặt mày u ám, giống như bầu trời tràn ngập mây đen khi cơn mưa sắp ập đến. Diệp Thanh Đường dường như đoán được tâm trạng của anh lúc này, anh chủ động hôn cô trong trạng thái tỉnh táo, không thể lấy cớ uống say mà cho qua loa có lệ. Không thể buông bỏ, không thể hỏi, không thể giải thích, cũng không thể định nghĩa. Mối quan hệ của họ đã biến thành đống tro tàn. Đối với Diệp Thanh Đường, lúc này không quan trọng…vì nụ hôn này, Ứng Như Ký không thể sau khi hoàn thành “trách nhiệm” của mình mà đuổi cô đi. Cô có thể chấp nhận mọi hình thức, miễn là có thể dây dưa cùng với anh, bất kể dưới danh nghĩa nào. Chiếc xe cuối cùng đã đến chỗ ở của Ứng Như Ký. Anh lái xe vào gara ngầm, nhưng Ứng Như Ký không xuống xe, chỉ lấy thẻ ra vào từ ngăn chứa đồ đưa cho cô, nói với cô mật khẩu khóa vân tay và bảo cô lên nhà trước. “Anh đi đâu vậy?” Ứng Như Ký không trả lời, chỉ nói với cô: “Cô đi lên trước đi.”
Diệp Thanh Đường cũng không ép anh nữa, xuống xe cầm lấy chiếc túi đựng máy tính xách tay. Diệp Thanh Đường lên lầu đẩy cửa phòng đi vào, cởi giày ra, cúi người tìm từ trong tủ giày một đôi dép lê cho mình, cũng không phải việc gì lạ, đôi trước kia cô hay dùng đã bị ném đi từ lâu. Cô thản nhiên lấy một đôi dép của Ứng Như Ký đi vào, sau khi vào phòng thì thấy hệ thống sưởi dưới sàn đã được bật lên nên cởi dép ra, chỉ đi mỗi đôi tất. Cô không biết Ứng Như Ký đi đâu làm gì, lúc nào trở về, cô thầm nghĩ, liệu anh có bỏ cô để đi tụ tập với bạn bè không. Cô đi vào bếp đun một ấm nước, pha cho bản thân một tách trà nóng rồi lấy chiếc máy tính trong túi ra ngồi vào bàn ăn, tiếp tục chỉnh sửa biểu đồ. Khoảng nửa tiếng sau, Diệp Thanh Đường nghe thấy tiếng mở cửa. Ứng Như Ký đứng trước cửa thay dép, trên tay cầm hai chiếc túi nilon mua đồ. Diệp Thanh Đường vội vàng chạy tới, vươn tay muốn cầm lấy cái túi, nhưng anh lại gạt cánh tay sang một bên, không chịu đưa cho cô. Anh nói: “Nặng lắm.” Diệp Thanh Đường liếc nhìn bên trong cái túi, hình như toàn là nguyên liệu nấu ăn, dầu, muối, tương, dấm đều có đầy đủ. “Anh muốn tự mình nấu ăn?”
“Tôi không có khả năng đó.” Sau khi vào nhà, Ứng Như Ký cầm túi nilon đặt xuống bệ bếp rồi lấy đồ bên trong ra. Diệp Thanh Đường đi đến bên cạnh anh, anh liếc nhìn cô, lần này anh không ngăn cản cô giúp đỡ. Nguyên liệu nấu ăn dường như quá nhiều cho một bữa ăn, thịt trứng sữa rau củ quả đều đầy đủ phong phú. Ngoài ra còn có một bó hoa, toàn là hoa hồng nhạt, không có bao bì, chỉ gói tùy tiện bằng một tờ giấy báo. “Anh còn muốn đi đâu sao?” Diệp Thanh Đường nhỏ giọng hỏi. “Cái gì?” “Vậy cuộc điện thoại đó…”
“Tôi không đi nữa.”
Diệp Thanh Đường cầm lấy bó hoa lên và nhìn xung quanh. Ứng Như Ký nhìn cô, đi đến tủ bên cạnh, lấy ra một chiếc bình gốm miệng rộng màu đen đưa cho cô. Diệp Thanh Đường nhận lấy, rửa sạch bình hoa, đổ đầy nước sạch vào, lấy cái kéo làm bếp treo trên tường, cắt tỉa phía dưới rồi cắm từng bông một vào bình. Ứng Như Ký không rời mắt khỏi cô, cô đã cởi chiếc áo khoác lông ra, bên trong mặc một chiếc áo len màu trắng trễ vai, theo động tác của cô, dường như nếu không cẩn thận thì áo len sẽ trượt từ trên vai xuống. Chiếc áo len mềm mại giống như bông tuyết mới vừa kết lại thành đống, phản chiếu lên khuôn mặt cô sự trong veo sạch sẽ như cảnh tuyết rơi. Mặt mộc của cô trông có nét trẻ con tinh nghịch, lương thiện trong sáng, nhưng đâu ai biết rằng cô rất vô tâm, giết người không thấy máu. Sau khi cắm hoa xong, Diệp Thanh Đường cầm chiếc bình lên, khi cô quay lại thì Ứng Như Ký đã nhìn đi chỗ khác. Cô bỗng cảm thấy tâm trạng nhẹ nhàng hơn, bước chân dường như nhanh nhẹn hơn, sau khi đặt bình hoa lên bàn ăn, cô quỳ một chân trên ghế, chống tay lên mép bàn, cẩn thận ngắm nghía một lúc. Cuối cùng, cô lấy điện thoại di động của mình ra và chụp một vài bức ảnh, lúc này mới thấy hài lòng. Đúng là vô tâm. Ứng Như Ký rút ra kết luận thêm lần nữa. Diệp Thanh Đường quay trở về tiếp tục sắp xếp những việc còn lại. Thực ra đồ trong túi không còn bao nhiêu, tất cả nguyên liệu đã được cất gọn, chỉ còn lại mấy chai gia vị cùng một chiếc hộp 4 inch được buộc bằng ruy băng. Chiếc hộp màu hồng nhạt, bên trong là một món tráng miệng hình quả đào. Ứng Như Ký không thích đồ ngọt. “...Anh mua cho tôi sao?” Diệp Thanh Đường hỏi. Ứng Như Ký liếc nhìn chiếc hộp và nhẹ nhàng nói: “Để được giảm giá nên mới lấy thêm cho đủ.”
Diệp Thanh Đường cười nói: “Không phải cho tôi thì tôi sẽ không ăn.”
“Vậy vứt đi.” Ứng Như Ký giơ tay. Diệp Thanh Đường nhanh chân cầm lấy chiếc hộp lùi về phía sau hai bước. Có tiếng chuông cửa vang lên. Ứng Như Ký đi về phía cửa, ấn vân tay mở khóa. Một lát sau, có tiếng gõ cửa, Ứng Như Ký đẩy cửa ra, Diệp Thanh Đường ngẩng đầu lên nhìn, trước cửa có một người phụ nữ cao gầy với nhan sắc dường như đã ngoài năm mươi. Ứng Như Ký cười nói: “Trong nhà không có dép, dì Đinh xem có thể tạm đi bọc giày được không.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play