Hai người phủ
nhận rồi nhưng chưa đủ ăn ý. Lục Trạc Nghĩ Thầm trong lòng.
Xe của Lục Trạc
và xe của Ứng Như Ký không đỗ ở cùng một tầng, đến tầng hầm một, Lục Trạc ra khỏi
thang máy trước, anh ấy đi lên phía trước, nói với hai người: “Giáng sinh vui vẻ
nhé!”
Thang máy dừng
lại ở tầng hai, Diệp Thanh Đừng đi theo phía sau anh.
Ứng Như Ký vừa
cắm chìa khóa xe và thì cách đó không xa, một chiếc xe khác cũng sáng đèn lên.
Anh bỗng nhiên
dừng chân lại.
Diệp Thanh Đường
không kịp phòng bị, suýt chút nữa thì va phải anh.
Ứng Như Ký quay
đầu lại, thản nhiên mà liếc cô một cái: “Khi đó
cô nói với tôi là cửa Nam gần nhất, bảo tôi đỗ xe ở của Nam, nhưng thật ra có
thể đi từ cửa Tây để vào hầm gara.”
Diệp Thanh Đường
đột nhiên nhớ lại chuyện thật lâu trước đây, hơi xấu hổ vì bị vạch trần.
Ứng Như Ký tiếp
tục đi và không nói gì nữa.
Đi tới bên cạnh
xe, Ứng Như Ký mở cửa hàng ghế sau ra, đặt túi xách lên ghế.
Anh ngồi vào ghế
lái, trước khi khởi động xe, anh liếc nhìn Diệp Thanh Đường một cái. Hôm nay,
cô mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng khác, phía dưới là cô mặc một chiếc quần
len dài. Anh nhớ rằng cô đã từng nói là cô không thích những chất liệu mỏng
manh không thể cho vào máy giặt như thế này, nhưng tốt xấu gì nó cũng giúp cô
giữ ấm cơ thể, cũng có thể khiến người khác yên tâm.
Chiếc xe chuyển
bánh, hai người không nói chuyện với nhau một hồi lâu.
Trên radio, hai
người dẫn chương trình một nam một nữ đang nói chuyện về đêm Giáng sinh, thỉnh
thoảng lại phát bài hát “bảo hiểm hưu trí” của chị Ngưu《All I want for Christmas is you》.
Diệp Thanh Đường
lên tiếng trước: “Mấy tháng trước anh ở Singapore sao?"
"Phải."
"Đã giải
quyết xong chuyện bên đó rồi sao."
"Tạm thời
đã xong rồi." Ứng Như Ký liếc cô một cái: "...... Ai nói cho cô biết
vậy?"
"Tôi đã gặp
Tôn Miêu."
Ứng Như Ký
không nói gì, đề tài liền không thể nào tiếp tục được nữa."
Qua một lúc
sau, Ứng Như Ký mở miệng: “Tối hôm trước, tại sao cô lại ở chỗ đó?”
"Tôi cùng
một người bạn đi tham quan cửa hàng mới, trên đường đi thì có một nữ sinh tới bắt
chuyện với cậu ấy, cậu ấy liền đi trước." Cái người trong sắc khinh bạn
này không ai khác ngoài Hàn Tuấn.
Đề tài này cũng
chỉ nói được một câu, sau đó cả hai lại tiếp tục im lặng.
Ứng Như Ký nhìn
Diệp Thanh Đường qua khóe mắt, cô ngồi hơi dựa vào lưng ghế, hai chân khép lại,
so với dáng vẻ lúc nào cũng muốn cởi giày ra trước đây thì cô lúc này có vẻ hơi
nghiêm túc.
Hai người im lặng
suốt đoạn đường mà đến bệnh viện.
Vị bác sĩ kia vốn
dĩ đến 5 giờ là được tan làm rồi, bởi vì có quan hệ với Ứng Như Ký nên cô ấy vẫn
nán lại phòng khám bệnh một lúc.
Bệnh viện tư vốn
đã ít người, bây giờ đã sớm quá thời gian đóng cửa, lúc Diệp Thanh Đường đến
đây, toàn bộ hành lang chỉ có lác đác mấy người.
Ứng Như Ký gõ
cánh cửa đang mở rộng, bác sĩ ngước mắt lên: "Mời vào."
Diệp Thanh Đường
đi đến trước bàn làm việc của bác sĩ, ngồi xuống, còn Ứng Như Ký cũng đi vào rồi
ngồi xuống sô pha.
Bác sĩ hỏi họ
tên, tuổi tác, tình trạng hôn nhân và cả chu kỳ kinh nguyệt của cô. Diệp Thanh
Đường trả toàn bộ câu hỏi của cô ấy.
"Cụ thể là
cô thấy không thoải mái ở chỗ nào? Uống thuốc vào lúc nào?"
Diệp Thanh Đường
thành thật mà miêu tả bệnh trạng.
Bác sĩ vừa đánh
chữ vào cột triệu chứng theo những gì cô kể vừa nói với cô: “Đây là thuốc nội
tiết tố, nếu sau khi uống thuốc từ 2~7 ngày nồng độ progesteron giảm xuống thì
sẽ xuất hiện tình trạng xuất huyết. Về nhà chú ý quan sát, nếu lượng xuất huyết
quá lớn hoặc là sau 7 ngày vẫn không ngừng xuất huyết thì lại quay lại đây
khám.”
Thấy kết quả
không khác nhiều so với những gì Diệp Thanh Đường tra được tr ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.