Môi của cô truyền đến một trận đau buốt tột cùng, trong khoang miệng tràn ngập mùi gỉ sắt, Diệp Thanh Đường hơi vùng vẫy, có lẽ do rượu gây ra cảm giác choáng váng, hoa mắt, cô như muốn ngã khụy xuống, cô đang vô cùng muốn ôm lấy anh. Có lẽ Ứng Như Ký đang hiểu lầm sự vùng vẫy của cô và vội vàng siết chặt lấy tay cô hơn. Rất nhanh cô không thể thở nổi nữa, giống như đang chìm vào dưới đáy hồ, mọi hướng xung quanh tràn ngập là nước đang che kín hết khoang mũi của cô. Nhưng cô tự nguyện từ bỏ phản kháng. Cuối cùng, Ưng Như Ký cũng buông lỏng tay, thoáng lùi về phía sau một chút, nhưng không buông hẳn cô ra, vòng một tay qua eo siết chặt lấy cô, ôm cô đi về phía trước, sau khi tạo đủ khoảng trống, anh dùng tay còn lại mở cửa xe. Anh đẩy cô lên xe, cô bất giác mà đạp lên bàn đạp, khom lưng chui vào trong xe. Ứng Như Ký không lên xe ngay lập tức, mà đóng cầm cửa xe lại. Vượt qua cơn chóng mặt, choáng váng khi quay cuồng vừa rồi, cô khom người lại và nhìn ra bên ngoài. Xung quanh đây đều có những người tài xe thuê đi loanh quanh, Ứng Như Ký ngẫu nhiên tìm được một chiếc xe gần nhất, một lúc sau liền có tài xế đi tới. Ứng Như Ký mở cửa hàng ghế sau ra, anh vừa bước vào trong, toàn bộ không gian đều bị bao trùm bởi không khí lạnh như mùa đông. Khi xe khởi động, Diệp Thanh Đường lại một trận chóng mặt ập đến, cô cố gắng mở mắt ra nhưng tầm nhìn vẫn là mê man mơ hồ. Cô nghiêng người về phía người bên cạnh, hai tay vươn ra vòng qua vai, rồi tiếp theo là đến cổ của anh. Ứng Như Ký ngồi cứng đơ người, không có chút động tĩnh gì, không ôm lại cô, nhưng cũng không đẩy cô ra. Mọi thứ diễn ra như đang ở giữa nửa mơ nửa tỉnh. Từ khi nào mà Diệp Thanh Đường đã đến nhà Ứng Thư Ký, và cô lên lầu như thế nào cô cũng không còn nhớ rõ nữa, chỉ cảm thấy ánh sáng cực kỳ chói mắt phát ra từ trong thang máy. Hai chân cô lạnh đến mức phát đau, mà toàn thân lại nóng như thiêu đốt, cảm giác vừa nóng vừa lạnh này khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu. Ứng Như Ký đưa ngón tay ra ấn khóa vân tay, Diệp Thanh Đường giống như một khối đất sét không có sức sống bám vào người anh, không ngừng khụy người xuống, anh luồn cánh tay của mình qua nách cô, kéo cô lên trên ôm lấy và đẩy cửa đi vào. “Cởi giày ra.” Anh nhắc nhở Cũng may rằng cô không say đến mức không chấp hành thực hiện được mệnh lệnh này, dừng lại một chút, cô cúi người xuống cởi dây giày, chiếc túi đang treo trên khuỷu tay trượt hẳn xuống: "Bịch.” Một tiếng trực tiếp rơi xuống đất. Cô cúi người xuống thật sâu để nhặt chiếc túi lên, đột nhiên hình ảnh trước mắt cô chợt nhòa đi khiến cô ngã ngồi xuống đất. Ứng Như Ký liền đứng trước mặt cô, từ trên cao mà nhìn xuống cô, không có động tĩnh, cũng không định đưa tay ra. Cô ngồi trên sàn nhà một lúc, co chân lại, gỡ nút của chiếc giày bên trái ra, và tháo nó bằng gót chân mình. Sau đó cởi nốt đôi giày bên bàn chân phải của mình, khi kéo chiếc giày ra, hình như đang bị mắc kẹt, thử một vài lần nhưng không có chút nhúc nhích nào. Cô uể oải chán nản ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, dưới ánh đèn vàng nhạt trong phòng khách, hàng lông mi của cô ướt nhẹp như một chùm nhung, rõ ràng là bộ dạng chật vật rối rắm như vậy, nhưng khuôn mặt nhu hòa của cô chỉ khiến người nhìn mà thương cảm. “Ứng Như Ký.” Cô nói: “Anh lại đây giúp tôi với.” Một lúc sau, Ứng Như Ký cuối cùng cũng tiến lên một bước, ở trước mặt cô mà ngồi xổm xuống. Anh nắm lấy bàn chân phải của cô, nhưng cô lại nghiêng người về phía trước, vươn hai tay ra phía trước ôm chặt lấy cổ anh. “Cô làm vậy thì sao tôi có thể giúp cô được.” Nhưng anh cũng không thoát khỏi cô, ngón tay anh kéo lấy dây giày, nới lỏng chúng từng hàng từng hàng một, sau đó tay còn lại giữ lấy gót chân cô và kéo đôi giày ra. Trong thời tiết lạnh giá như vậy, cô chỉ mặc một chiếc váy liền với một đôi tất mỏng manh, lòng bàn tay cũng vì thế mà chạm vào lạnh như băng. Ứng Như Ký nắm lấy hay tay của cô đang vòng qua cổ anh và kéo cô lên. Cô không chịu đứng dậy. “Cứ ngồi dưới sàn nhà thế này, không thấy lạnh sao?” “Lạnh...” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng, mũi đỏ ửng vì lạnh, nhưng hai má lại đang nóng lên như lửa đốt, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi nóng từ làn da đang tỏa ra đó. “Anh...anh có thể sưởi ấm cho tôi được không?” Cô nói. Ứng Như Ký giữ lấy cánh tay cô, một lúc sau đó, anh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô, bỗng nhiên một tay vòng qua eo cô, nhấc bổng cô lên. Giống như một con thuyền bị cơn bão đánh lật, mà người bị lật không chỉ riêng cô. Ứng Như Ký chỉ cảm thấy giờ khắc này men say mới xộc lên, khiến anh ta vừa tức giận vừa lo lắng. Anh đem Diệp Thanh Đường quăng xuống giường, động tác “quăng” này không hề có một chút do dự Giường rất mềm không thể khiến cô bị thương, nhưng dù sao cũng khiến cô hoảng sợ. Cô ngơ ra một lúc, tầm mắt khó khăn mà dừng lại trên mặt anh. Giây tiếp theo, cô duỗi tay bắt lấy cổ tay áo của anh, hai chân nâng lên, trực tiếp quấn lấy eo anh. Dường như cô đang đi trong một biển dung nham, ý thức và suy nghĩ đã sớm bốc hơi không còn sót lại chút nào, bản năng lên ngôi xử lý mọi hành vi. Mặc dù vậy, Diệp Thanh Đường vẫn có thể cảm nhận từng sự tức giận và trừng phạt trong mỗi một động tác của Ứng Như Ký. Điều này hoàn toàn khác biệt với phong cách trước đây của anh. Men say cũng đã làm tê liệt các dây thần kinh chi phối cảm giác đau. Nếu không, đến giây phút cuối cùng, cô cũng không thể cảm nhận được trái tim cô đang run rẩy mà thắt chặt lại mà chỉ rơi nước mắt theo bản năng.
Ứng Như Ký nằm xuống, hai tay anh đặt trên lưng Diệp Thanh Đường mạnh mẽ dùng sức siết chặt cô lại. Anh vùi mặt vào hõm vai của cô, dùng sức hít một hơi thật sâu mà ngửi mùi hương trên cơ thể cô. Trước đây anh đã cố gắng cai thuốc, nhưng không thể nào thành công ngay lần đầu tiên được. Trong lần đầu tiên, anh cai được ba tháng thì lại tái nghiện lần nữa. Vào khoảnh khắc hít phải thứ như nicotin kia, tất cả những nỗ lực cai nghiện suốt thời gian qua và cả sự kiên trì nhẫn nại của anh đều sụp đổ xuống như núi lở. Anh không biết lúc ấy bản thân chật vật đến mức nào, như là muốn dùng một lần để bổ sung vào tất cả những thiếu thốn trước kia về. Lần hút đó, anh hút còn nhiều và mạnh hơn bình thường. Anh vừa cảm thấy hưởng thụ vừa sinh ra một cảm giác ghê tởm bản thân đến tột cùng. Trong lúc anh đang cảm thấy căm ghét ý chí yếu ớt của mình, một giọng nói cất lên, không ngừng mê hoặc anh: “Hút một điếu thuốc thì có gì to tát chứ?” Tâm trạng của anh giờ phút này dường như không khác gì lúc đó. Chỉ có càng thêm đau khổ. Mà có bao nhiêu đau khổ thì lại có bấy nhiêu mê đắm. - Đau đớn, đau âm ỉ, đau quặn thắt…… Khi Diệp Thanh Đường mở mắt ra, cô liền cảm thấy như có rất nhiều kiểu đau đớn khác nhau đồng thời xảy ra ở trên cơ thể mình. Khi cô cử động, cơn đau do dây thần kinh gây ra khiến cô không chịu nổi mà rên rỉ. Suy nghĩ bị gián đoạn, nhất thời không thể tiếp tục trong chốc lát. Cô ngửi thấy được một mùi rượu hơi chua. Nhìn quanh bốn phía, cô mới nhận ra rằng, nơi này là phòng ngủ của Ứng Như Ký, nhưng Ứng Như Ký lại không có ở trong phòng. Mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, tất cả đều dần ùa về. Cô từ từ ngồi dậy, tìm không thấy dép lê ở mép giường nên đành phải đi chân trần, cúi người nhặt một tấm khăn mỏng dưới đất lên quấn quanh mình rồi ra khỏi phòng. “Ứng Như Ký?” Ở trước cửa đại sảnh bày bảy đôi giày dép được sắp xếp chỉnh tề gọn gàng. Căn phòng trống trơn, không có bóng dáng của Ứng Như Ký. - Ứng Như Ký đang mở họp. Trong buổi họp thường kỳ ngày thứ hai, người phụ trách các tổ lần lượt báo cáo về tiến trình công việc đang làm Ứng Như Ký tựa cái đầu đau nhức của mình lên mu bàn tay, anh vươn tay ra cầm ly cà phê lên mới nhận ra cà phê trong ly đã uống hết từ lâu. Màn hình điện thoại sáng lên. Ứng Như Ký liếc nhìn một cái, thanh thông báo hiện ra một dòng tin nhắn từ WeChat. Anh đưa tay gạt sang, là tin nhắn của Diệp Thanh Đường gửi tới: ‘Lúc đi, tôi thấy máy giặt đồ xong rồi, tôi giúp anh bỏ quần áo vào máy sấy nhé.’ Anh vừa mới xem xong, tin nhắn thứ hai lại được gửi tới: ‘Tôi đi làm đây.’
Ứng Như Ký không trả lời. Sau khi tan họp, mọi người đều trở về đơn vị tiếp tục làm việc. Thẩm Phỉ lấy ra một chồng văn kiện, Ứng Như Ký xem xét, đối chiếu kỹ lưỡng rồi ký tên lên đó. Cơn đau đầu khiến tâm trạng anh khó chịu, ngồi trước máy tính làm bản vẽ thiết kế một lát thì thì không thể chịu nổi nữa, cầm áo khoác đi ra ngoài. Thẩm Phỉ ngồi trong văn phòng làm việc đối diện lập tức đứng dậy, nghe Ứng Như Ký nói không có chuyện gì, cậu ta mới ngồi xuống lại. Bên ngoài, gió lạnh thổi từng cơn, Ứng Như Ký dừng chân trước cửa hàng Starbucks. Cơn đau đầu như một chiếc máy nén chân không, nó hút hết tất cả dưỡng khí của anh. Anh nhớ lúc đó vẫn là cuối mùa xuân, chính tại nơi này, người đó hạ cửa kính xe xuống và hỏi anh có cần người ta dỗ dành anh không. Ứng Như Ký đi vào, mua một ly Americano đá, anh đứng ở bên ngoài thêm một lúc lâu rồi mới trở lại văn phòng. Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, phát hiện lại có thêm một tin nhắn mới nữa. Diệp Thanh Đường: ‘Xin lỗi, tôi muốn hỏi…… tối hôm qua, anh có đeo bao cao su không?’
Ứng Như Ký sốc nặng. Một lúc lâu sau, anh mới chán nản mà gõ tin nhắn trả lời: ‘Không có. Xin lỗi cô….. Tối hôm qua tôi uống say quá.’
Diệp Thanh Đường: ‘Không sao đâu. Đợi tí nữa tôi sẽ đi mua thuốc.’
Ứng Như Ký buồn bã gần như cả ngày, nhưng những công việc lặt vặt cứ đến tay anh, khiến anh không được nhàn rỗi. Mãi cho đến khi sắp tan tầm, cuối cùng anh cũng có thời gian rảnh. Anh gửi cho Diệp Thanh Đường một dòng tin nhắn: ‘Cô tan làm chưa?’
Bên kia rất mau chóng đã trả lời: ‘Chưa. Hôm nay có một buổi triển lãm ở phòng tranh Nam Thành, chắc sẽ bận đến khuya.’ Ứng Như Ký vốn muốn gặp cô nói chuyện một lát, dù vậy cũng không thể làm phiền cô ấy vào lúc này. Buổi tối về đến nhà, máy sấy quần áo sớm đã dừng lại. Anh lấy quần áo của mình ra và treo chúng trong phòng để đồ. Anh cởi quần áo trên người, chuẩn bị đi tắm rửa. Khi bước vào phòng tắm, anh nhìn thoáng qua chiếc giường. Lúc này, anh mới nhận ra rằng, ga trải giường, vỏ chăn và vỏ gối đều đã bị lấy ra rồi. Anh quay lại ban công để kiểm tra lại, quả nhiên, tất cả đều ở trong máy giặt và đã được giặt sạch sẽ rồi. Ngày hôm sau, Ứng Như Ký có một buổi hẹn gặp mặt. Sau khi nó kết thúc, anh mệt đến nỗi chẳng có thời gian suy nghĩ nữa, trực tiếp về nhà, rửa mặt xong rồi lăn ra ngủ luôn. Đến ngày thứ ba, rõ ràng là không thể nào trì hoãn thêm được nữa. Vào khoảng bốn giờ chiều, Ứng Như Ký gửi tin nhắn Wechat cho Diệp Thanh Đường, anh hỏi cô: ‘Cô có đang ở phòng tranh không?’

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play