Sau
khi vào nhà, Diệp Thanh Đường cởi giày, xỏ dép lê, tiện tay ném luôn túi xách
lên sô pha, đi vào phòng ngủ rồi ngã xuống giường.
Nằm
được một hồi, cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Ngũ Thanh Thư.
Diệp
Thanh Đường: [Người đẹp, cậu đã đi với ai đấy?]
Diệp
Thanh Đường: [Đừng có nói với tôi người đó là Phương Thiệu.]
Đợi
một lúc lâu, Ngũ Thanh Thư vẫn chưa trả lời.
Diệp
Thanh Đường gửi một cái icon hùng hổ dọa người, sau đó ném điện thoại đi.
Cô
nằm sấp một lát cũng không thấy buồn ngủ, lật người cầm máy tính bảng bỏ ở một
bên, bấm mở hộp thư, cân nhắc xong bắt đầu viết email.
Viết
được hai dòng, lại dừng lại, xóa hết dòng chữ tiếng Anh ‘Dear Mr.Lin, I am so
glad that your new literature has been published’ ban đầu, đổi thành tiếng
Trung.
[
Gửi giáo sư Lâm:
Mùa
xuân đã sắp đi qua, dạo này ngài khỏe không ạ?
Em
thật sự rất vui mừng khi biết được gần đây tác phẩm《Tiếng chuông chim đỗ quyên》của ngài đã được xuất bản.
Em
mạo muội gửi tâm thư này là vì sắp tới đây cuộc triển lãm ABP lần thứ tư sẽ được
tổ chức vào tháng bảy, em hy vọng mình có thể trưng bày tác phẩm mới của ngài ở
trong nước lần đầu tiên… ]
Diệp
Thanh Đường viết không nổi nữa, ném máy tính bảng sang một bên, cả người nằm bẹp
xuống, vùi mặt thật mạnh vào trong gối.
Mùa
xuân thì sắp đi qua.
Còn
tôi thì hình như đang thối rữa.
*
Xe
dừng trước cửa Uyển Liễu Cư, Ứng Như Ký ngồi trong xe hồi lâu mới tháo dây an
toàn xuống xe.
Trước
cửa có một cây liễu già lâu năm, từ lúc mới hồi Ứng Như Ký đi ký sự và lần đầu
tiên đến đây ăn cơm thì nó đã ở đó.
Cảnh
tình mùa xuân ban trưa, dải lụa xanh biếc, vạn vật đâu đâu cũng đều bừng lên sức
sống mãnh liệt.
Khi
vào cửa có một người phục vụ đi đến tiếp đãi.
Ứng
Như Ký bảo mình đã hẹn trước phòng riêng trên tầng hai.
Căn
phòng có tên là “Hòe Nguyệt”, người phục vụ dẫn anh lên tầng, giúp anh gõ gõ
cánh cửa khép hờ.
"Mời
vào."
Người
phục vụ mở cửa ra, tiếp đó Ứng Như Ký bước vào.
Lương
Tố Chi đang ngồi ở ghế trên cùng, bà mặc một chiếc sườn xám màu xanh đậm, mái
tóc búi thấp, cổ tay đeo vòng chuỗi ngọc bích, bàn tay đang cầm ấm tử sa rót
trà vào những chén trà sứ màu trắng.
(*)
Ấm tử sa một loại ấm pha trà làm bằng đất nung ở nhiệt độ cao, không tráng men.
Gọi là tử sa vì nó thường có màu tím, xuất phát từ vùng Nghi Hưng (Giang Tô,
Trung Quốc).
Lục
Trạc ngồi bên cạnh bà, mặc một bộ hoodie màu xám đang cúi đầu lướt điện thoại.
Ứng Như Ký vừa đi
vào, Lục Trạc lập tức đứng dậy cười chào hỏi: "Anh."
Nhưng
Lương Tố Chi chỉ ngẩng đầu liếc anh một cái, giọng điệu bình thản: “Mỗi lần muốn
gặp con thực quả là khó.”
Động
tác kéo ghế của Ứng Như Ký ngưng lại, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi,
sau khi đặt bánh kem lên bàn, anh ngồi xuống rồi đưa quà mà buổi sáng mình đã
đi chọn ở trung tâm thương mại: "Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ."
Lương
Tố Chi liếc nhìn rồi nhận lấy, trên mặt trông không có chút vui mừng nào.
Bà
vẫy tay với nhân viên phục vụ đang đợi ở cửa: "Bắt đầu lên món đi."
“Vâng.”
Nhân viên phục vụ đi ra ngoài.
Lương
Tố Chi đưa ấm trà cho Ứng Như Ký, ra hiệu cho anh tự rót trà: "Gần đây con
bận việc gì?"
"Vẫn
như trước thôi ạ."
“Ông
nội con vẫn khỏe chứ?”
“Như
cũ ạ. Bệnh tiểu đường, lúc nào cũng phải theo dõi chế độ ăn uống.”
Lương
Tố Chi cau mày, ra vẻ ghét bỏ vờ như chỉ thuận miệng hỏi: “Còn cha con đâu?”
"Gần
đây không gặp nhau."
Lương
Tố Chi khẽ khịt mũi.
Đây
là chủ đề nhất định phải nói mỗi khi gặp mặt, thế nhưng “câu trả lời tiêu chuẩn”
mà Lương Tố Chi mong chờ có lẽ là hy vọng Ứng Như Ký sẽ nói với bà rằng, ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).