Ứng
Như Ký tiến lên một bước, Diệp Thanh Đường chỉ cảm thấy ngọn đèn trên đầu mình
hình như đang lay động.
Hơi
thở ấm áp từ phía sau phả vào tai cô, lòng bàn tay anh trực tiếp thăm dò sự thật
mà không bị cản trở.
Diệp
Thanh Đường đột nhiên không thể đứng thẳng, ngón tay dùng sức chống trên bồn rửa
tay.
Cô
nhìn thấy Ứng Như Ký trong gương hơi hơi nhướng mày, lộ ra biểu cảm “Quả nhiên
như thế”.
Đầu
ngón tay của anh hơi lạnh, Diệp Thanh Đường nhìn không thấy, hết thảy đều là tưởng
tượng mà thôi.
Hình
dáng của bàn tay này đã sớm khắc sâu trong tâm trí cô, móng tay ngắn củn sạch sẽ,
khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay khi dùng lực sẽ hơi nổi lên những mạch máu
màu xanh nhạt.
Trong
gương, vẻ mặt của cô dần dần lạc lối, trong mắt tràn đầy hơi nước nhạt nhòa.
Ngược
lại, Ứng Như Ký lại hoàn toàn bình tĩnh, nếu anh là bác sĩ, chỉ cần nhìn biểu cảm
của anh một cách đơn thuần còn sẽ tưởng rằng anh đang tập trung tinh thần thực
hiện một ca phẫu thuật đòi hỏi thao tác chính xác cao.
Nhưng
Diệp Thanh Đường biết không phải, anh không bình tĩnh như vậy, xúc cảm sau lưng
cô đã bán đứng lại chính anh.
Diệp
Thanh Đường bật cười.
"Cười
cái gì?" Ứng Như Ký trầm giọng hỏi.
Mái
tóc vừa gội của cô sẫm màu hơn khi khô, tỏa ra một mùi hương ẩm ướt như cam
quýt sau cơn mưa, chiếm giữ toàn bộ hơi thở vững vàng của anh. Thi thoảng cô ngả
người ra sau mượn sức, tóc dính vào phần ngực sơ mi của anh làm ướt nhẹp một mảng.
Hô
hấp của Diệp Thanh Đường rối loạn: “Tôi đang nghĩ, quả nhiên thầy Ứng thuộc
cung Ma Kết.”
Cô
dùng khuôn mẫu của chòm sao để gài bẫy anh, ám chỉ anh ngoài lạnh trong nóng,
anh cũng dứt khoát đáp lại bằng lý thuyết này, cười nhạt nói: “Cô còn nói được,
xem ra là tôi chưa đủ chăm chỉ.”
*
Đôi
mắt của Diệp Thanh Đường mất đi tiêu cự, phải mất một lúc sau mới hoàn hồn.
Ứng
Như Ký mở vòi nước rửa tay, thấy cô không đứng thẳng được liền vươn hai tay
dùng sức, trực tiếp khiêng người cô lên.
Dừng
một chút, anh lại lấy ra một tay rút phích cắm, cầm lấy máy sấy tóc trên bồn.
Vào
phòng ngủ, Ứng Như Ký buông Diệp Thanh Đường xuống, quỳ một gối ở mép giường,
duỗi cánh tay cắm phích cắm của máy sấy tóc vào ổ cắm điện cạnh tủ đầu giường,
sau đó đưa nó cho cô.
Diệp
Thanh Đường nằm ngửa, không cầm: “Anh có thể giúp tôi sấy tóc không?” Giọng điệu
nũng nịu không ai có thể chối từ.
Ứng
Như Ký khựng lại rồi ngồi xuống mép giường.
Diệp
Thanh Đường điều chỉnh góc độ, tựa cổ lên đầu gối anh, phần đầu chìa ra bên
ngoài.
Ứng
Như Ký bật máy sấy tóc, chìa bàn tay để kiểm tra nhiệt độ chỗ luồng gió, sau đó
mới nhấc tóc của Diệp Thanh Đường lên.
Diệp
Thanh Đường lớn tiếng nhắc nhở: "Sấy khô từ da đầu trước."
Tiếng
vù vù mỗi lúc một gần, Diệp Thanh Đường nhắm mắt lại trong cơn gió ấm áp.
Trên
người của Ứng Như Ký có một mùi hương dễ ngửi như hoa hòe, không giống với mùi
trên người của cô, cô hít hít cái mũi, hỏi lớn: "Trên người anh là mùi gì
vậy? Thơm quá!”
Ứng
Như Ký cúi đầu, chóp mũi để sát vào vai mình ngửi ngửi, vặn nhỏ máy sấy rồi mới
trả lời: “Sau khi về Nam Thành tôi có đến chỗ ông nội một chuyến để tắm rửa rồi
ngủ bù, chắc là mùi sữa tắm dùng ở nhà ông ấy.”
"Anh
đã tắm rồi à?"
"Ừm."
Giây
tiếp theo, anh nhìn thấy tròng mắt Diệp Thanh Đường đảo quanh. Cô gập cánh tay
lại, ngón tay vờ như vô tình nhẹ nhàng lướt qua khóa thắt lưng kim loại ở hông
anh.
Cô
mỉm cười: “...Ngài Ứng, nếu tôi đồng ý yêu cầu của anh, anh có thể chuyển tôi
lên chính thức được hay không?”
Ứng
Như Ký dừng tay.
Diệp
Thanh Đường nhìn anh chằm chằm, thấy anh hình như không có phản ứng, cười nói:
"Anh không thích kịch bản này sao? Hay là đổi cái khác?"
“Cùm
cụp.”
Tiếng
khóa kim loại bật mở.
Giọng
nói của cô giống như một làn khói lượn lờ từ lư hương, đoạt lấy ba hồn bảy vía
của người kia: “Anh rể, nếu anh không nhanh lên thì chị em sẽ về tới mất.”
Mất
đi lý trí tựa như chỉ trong một cái chớp mắt.
Máy
sấy còn chưa kịp tắt đi, đã bị
người ném sang một bên.
Tiếng
gió thổi vẫn vang liên tục.
Một
lúc sau, Ứng Như Ký duỗi tay rút phích cắm ra, tiếng gió bỗng nhiên ngừng lại,
thay vào đó là tiếng nước ì oạp.
Diệp
Thanh Đường cảm giác mình vừa mất nước lại vừa khát nước.
Tóc
chỉ khô một nửa, không chỉ bởi vì lúc nãy chưa được sấy khô mà còn bởi vì mồ
hôi mới chảy ra. Dán ở sau gáy dinh dính khiến người ta khó chịu, cô nằm sấp, lấy
khuỷu tay chống nửa người trên, nghiêng đầu vén tóc lên hết.
Mồ
hôi sau gáy bốc hơi, hơi mát.
Ứng
Như Ký nằm ở một bên, cánh tay gác trên trán, hơi thở khẽ nặng nề, có xu hướng
dịu lại.
Anh
nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Thanh Đường, tiếp đó nhìn thấy sợi dây chuyền trên
xương quai xanh của cô, mặt dây chuyền hình chữ “L” treo lơ lửng trên không
trung, theo động tác quạt tay của cô mà khẽ đung đưa.
Ứng
Như Ký đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy mặt dây chuyền.
Diệp
Thanh Đường khẽ đứng hình.
"L…
có ý nghĩa gì đặc biệt?"
“Không
có.” Diệp Thanh Đường cười cười, nhẹ nhàng rút mặt dây chuyền từ giữa các ngón
tay anh ra, bóp chặt trong lòng bàn tay: “Thấy đẹp nên mua thôi.”
Ứng
Như Ký không nói gì nữa.
Anh
luôn cảm thấy nụ cười của cô giờ phút này rất khác lạ, có chút cảm giác giữ kín
như bưng.
Nghỉ
ngơi được một lúc, Ứ ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).