Ứng
Như Ký cảm thấy khá buồn cười, để một cô gái trẻ hơn tám tuổi “dỗ dành”?
Anh
cười hỏi: "Cô muốn dỗ tôi thế nào?"
“Muốn
như nào cũng được.”
"Hmm..."
Ứng Như Ký trầm ngâm.
Diệp
Thanh Đường còn tưởng anh sẽ giở công phu sư tử ngoạm, nào ngờ anh chỉ cười
nói: “Tăng ca với tôi?”
"Được
luôn. Người ngoài có thể vào phòng làm việc của anh sao?"
"Tất
nhiên tôi có quyền quyết định người nào có thể vào..." Ứng Như Ký dừng một
chút, suy nghĩ rồi cười nói: "Quên đi. Sợ cô sẽ buồn chán.”
"Chắc
chứ? Anh nghĩ cho kỹ vào, không phải lúc nào tôi cũng đồng ý cùng anh tăng ca
đâu.” Diệp Thanh Đường không đợi anh nói gì nữa, nhanh chóng quyết định: “Tôi
chạy lên đằng trước đỗ xe cái đã, anh giúp tôi mua một ly Americano nhé, chúng
ta gặp nhau ở cửa. Cứ quyết định vậy đi.”
Cô
quay người lại, cầm chiếc túi lớn để trên ghế phụ đưa cho Ứng Như Ký: "Máy
tính ở bên trong, anh giữ giùm tôi trước."
Diệp
Thanh Đường đi đến hầm gara của tòa nhà văn phòng phía trước, đỗ xe, đi từ
thang máy lên, lúc đến cửa Starbucks thì Ứng Như Ký đã mua cà phê xong.
Cô
với tay muốn lấy lại chiếc túi, Ứng Như Ký chỉ đưa cho cô hai ly cà phê, nói
cái này nhẹ.
Diệp
Thanh Đường cười cầm lấy.
Trên
đường đến tòa nhà nơi mà văn phòng kiến trúc LAB được đặt ở đó, Diệp Thanh Đường
bất chợt nghĩ đến một việc: “Cái đó, hôm nay Tôn Miêu có làm không?”
Ứng
Như Ký quay đầu nhìn cô, lập tức hiểu mục đích của cô, cười hỏi: "Sợ gặp
cô ấy à?"
Diệp
Thanh Đường đặc biệt không muốn thừa nhận.
Khi
đó cô tiếp cận Tôn Miêu đúng là có ý đồ khác, thú thật cô là một người không
quá quan tâm đến bàn tán thị phi, nhưng cô lại có hơi lo lắng sau khi ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).