Đôi mắt Diệp Thanh Đường cong lên xinh đẹp: “Nếu ở đó mà có một chiếc máy giặt thì càng tốt.”

 

Ứng Như Ký từ từ rời mắt khỏi khuôn mặt cô, cười nhẹ một tiếng rồi dùng hai tay xoay vô lăng.

Diệp Thanh Đường nhìn chằm chằm vào đôi tay có khớp xương rõ ràng, những đường gân xanh mờ mờ không rõ ràng và chiếc đồng hồ kim loại màu bạc trên cổ tay.

Giống như những hạt mưa vô hình rơi vào tim, ngứa ngáy nhưng không thể gãi được.

Cô đúng là hết thuốc chữa.

Lúc xe khởi động, chiếc túi xích trên đùi của Diệp Thanh Đường rơi xuống. Cô cúi xuống để nhặt nó, Ứng Như Ký vươn tay bật đèn phía trên cho cô.

“Cảm ơn.” Diệp Khuynh Đường nghiêng người sang một bên, đem túi nhặt được đặt ở bên người, bắt đầu chuyển chủ đề: “Dự án của anh ở Đông Thành phát triển thuận lợi chứ?”

"Hai tuần đầu, thời tiết hơi bất lợi nên bọn tôi cũng bị chậm trễ, bây giờ thì ổn rồi."

"Anh có dùng cái kia không?"

“Cái gì?” Ứng Như Ký không theo kịp suy nghĩ của cô.

"Nón bảo hộ đấy."

Ứng Như Ký mỉm cười: "Tất nhiên tôi phải đội nó rồi. Đấy là quy định của công trường."

Diệp Khuynh Đường chăm chú nhìn hắn: "Không thể tưởng tượng được bộ dáng của anh lúc đội nó, giống anh đội mũ giáp, tôi chỉ có thể nghĩ đến hình ảnh của Tống Vận Huy."

"Tống Vận Huy là ai?"

"Nam chính của phim truyền hình trong nước. Bình thường có lẽ anh Ứng không có nhiều thời gian xem phim truyền hình."

"Tôi cũng tương đối bận rộn, không có nhiều thời gian rảnh lắm. Thỉnh thoảng tôi cũng xem Flix, đa phần chỉ xem được một hai tập thôi."

"Thầy Ứng có rất ít thời gian, tôi nhất định phải giữ chặt những lúc thầy ở bên tôi."

Cô mỉm cười, nói ra nửa câu sau, từng chữ nghe có vẻ đứng đắn nhưng chỉ họ mới biết những điều ám muội trong đó.

Giống như được mở một mắt khóa nào đấy, Ứng Như Ký dường như vô thức đạp chân ga, tốc độ xe gần như đạt đến tối đa.

Khoảng hai mươi phút sau, xe chạy vào một tiểu khu cao cấp.

Đi qua khu nhà là đến chỗ để xe, cô cùng Ứng Như Ký lái xe vào hầm để xe.

Diệp Thanh Đường xuống xe, Ứng Như Ký mở cửa và nói: "Chờ một chút, tôi đi lấy đồ ở cốp xe đã."

Diệp Thanh Đường tiến lên hai bước, đứng chờ ở trước xe.

Ứng Như Ký vòng ra sau xe, mở cốp xe, một lúc sau lấy ra hai hộp catton.

"Có nặng không? Có cần tôi ôm hộ m

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play