Lời tựa:

Tất cả mọi người đều thích được thiên vị. Bởi lẽ khi bạn biết rằng bạn rất quan trọng trong lòng một người thì bạn sẽ thấy cuộc sống này ý nghĩa hơn rất nhiều. Tính tình Cận Du Bạch không tốt lắm, cũng không có nhiều kiên nhẫn, nhưng anh vẫn muốn đem tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình cho Tô Nhan Chi, chẳng hạn như sự dịu dàng, trái tim, tình cảm, và đặc biệt là sự táo bạo, không kiêng dè của anh ấy.

          —— Tô Nhan Chi

“Được, anh chờ em, chờ em bao lâu cũng được.” Cận Du Bạch dịu dàng xoa đầu Tô Nhan Chi.

“Sẽ không để anh chờ lâu đâu.” Tô Nhan Chi ngẩng đầu lên nhìn Cận Du Bạch.

Cận Du Bạch cười cười, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Được.”

“Đừng thể hiện tình cảm nữa.” Lâm Thư Thiển quay lại thúc giục nói.

Cận Du Bạch buông Tô Nhan Chi ra, kéo tay cô và nói: “Đến đây.”

Tình bạn của ba người biến thành sáu người. Đây là điều mà bọn họ đã mong đợi từ lâu lắm rồi, vậy mà Lâm Thư Thiển và Tô Nhan Chi không chịu yêu đương, mất nhiều năm như vậy mới tìm được bạn trai.

Lục Tinh Dữu và Giang Thần Dã đã kết hôn nhiều năm rồi, Tiểu U U cũng lớn rồi, cuối cùng thì mong muốn của bọn họ cũng thực hiện được.

Đêm nay tất cả mọi người đều vui vẻ. Những năm tháng trẻ trung sôi nổi thật sự quá ít, nhưng hôm nay họ dường như đã quay trở lại quá khứ, trở lại vài năm trước.

Tựa như Lục Tinh Dã và Giang Thần Dã chỉ vừa mới ở bên nhau, Tô Nhan Chi và Lục Tinh Dữu cũng vừa mới quen biết nhau, hai công ty vừa mới hợp tác với nhau. Bọn họ đều còn rất trẻ, nhưng hy vọng dù bao nhiêu năm trôi qua thì họ vẫn sẽ như bây giờ.

Bữa tiệc bị điện thoại của Tiểu U U cắt ngang. Lục Tinh Dữu cười nói: “Đợi ngày này lâu quá rồi. Tôi vui mừng quá nên…quên mất bọn trẻ.”

Tất cả mọi người đều cười.

“Cẩn thận để lại ảnh hưởng đến tâm lý của Tiểu U U đó.” Lâm Thư Thiển cười nói.

“Được rồi, hai chúng tôi phải về nhà thôi, nếu không thì Tiểu U U sẽ khóc mất. Khi nào có thời gian lại tụ tập tiếp.”

Sau khi Lục Tinh Dữu và Giang Thần Dã rời đi, bọn họ cũng giải tán và trở về nhà.

“Hay là chúng ta ngồi nói chuyện tâm sự chút.” Cận Du Bạch tựa vào cửa hỏi.

Tô Nhan Chi cười cười, nhìn Cận Du Bạch và nói: “Nói chuyện gì đây?”

Cận Du Bạch nhếch khóe miệng, nói: “Nói gì cũng được.”

Tô Nhan Chi nhìn Cận Du Bạch và không nói gì.

Cận Du Bạch mở

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play