Thời đại này chính là thực dụng như vậy, mọi người đều bận bịu với việc phải cố gắng leo lên cao, người có tiền có quyền thì mọi người đều yêu quý, còn lúc bạn nghèo túng sẽ chẳng ai nhớ đến bạn. Tin tức kết hôn của Tô Nhan Chi và Cận Du Bạch lan truyền rất nhanh, bọn họ cũng không mời những người bạn từ thời trung học. Cận Du Bạch biết rằng Tô Nhan Chi không thích. Thời gian đó là đoạn thời gian mà cả đời cô cũng không muốn nhớ lại, bạn học ghét bỏ cô, giáo viên cũng sẽ nhắm vào cô. Cô thật sự không muốn có mối quan hệ nào với họ, chỉ cần nhìn bọn họ thôi cũng sẽ nhớ lại đoạn kí ức không dám nhìn lại ấy. Cận Du Bạch yêu cô, đau lòng cho cô và thương cô cho nên đương nhiên cũng không nỡ để cô phải tủi thân thiệt thòi. Nhưng mà hai người bọn họ bây giờ đều công thành danh toại rồi, nhiều trang mạng xã hội đã đăng tin tức hai người kết hôn. Bạn học và giáo viên của hai người biết rất nhanh, có người còn mặt dày hỏi tại sao không mời họ. Thật ra, Cận Du Bạch và Tô Nhan Chi đối với thời gian học trung học đều chỉ có những kí ức không mấy tốt đẹp. Thứ duy nhất khiến trong lòng họ thấy ấm áp có lẽ là đã gặp được đối phương trong thế giới ồn ã này. Tô Nhan Chi đến từ một thị trấn nhỏ lạc quẻ so với bọn họ, cô trước sau đều không cảm nhận được tình cảm giữa bạn bè với nhau. Cận Du Bạch lúc đó mất cả cha lẫn mẹ, tâm tình anh vốn dĩ không tốt, tính tình cũng kì lạ hơn nhiều. Không một ai tình nguyện kết bạn với anh, đến mức anh chẳng có chút cảm tình nào với họ. Kết hôn không mời những người đó vốn dĩ cũng là chuyện thường tình. Cô chủ nhiệm và hiệu trưởng khoác lác là không đến được, gặp người khác là khoe khoang Tô Nhan Chi và Cận Du Bạch là học sinh trường họ ra, làm cho cái danh trường học thêm vẻ vang. Bọn họ phải tổ chức một hoạt động gì đó, nói cái gì cũng muốn mời Cận Du Bạch và Tô Nhan Chi tham gia. Thật sự thì bọn họ còn chẳng muốn xen vào. Trước kia cũng chẳng có can hệ gì, hà cớ gì bây giờ lại phải có chứ? Giáo viên chủ nhiệm gọi cho hai người mấy cuộc điện thoại, đến cả hiệu trưởng cũng đích thân đến mời bọn họ. Tô Nhan Chi vốn dĩ là một người mềm lòng, thấy bọn họ năm lần bảy lượt mời nên cô cũng ngại từ chối làm cho Cận Du Bạch cũng đành đồng ý. Tô Nhan Chi chỉ nhớ lúc đó có rất nhiều người nhưng cô chẳng biết ai vào ai. Cận Du Bạch ôm vai cô để cô an tâm hết mức có thể. "Chi Chi đến rồi." Một người phụ nữ đi đến, niềm nở cầm tay Tô Nhan Chi. Tô Nhan Chi nhận ra cô ấy, mặc dù không hay nhớ người khác nhưng lại nhớ cô ấy. Cô ấy là Tịch Tư Mông, là kẻ cầm đầu hội bắt nạt cô. Chi Chi? Gọi thân thiết như vậy nhưng họ thân nhau sao? Thật sự cũng quá đáng thương. Bây giờ Tô Nhan Chi đã thành công rồi, những người khinh thường cô đều xúm lại nịnh bợ. Tô Nhan Chi cau mày rồi nhẹ nhàng gỡ tay ra. Cận Du Bạch lập tức hất tay Tịch Tư Mông, dứt khoát nói: " Cô Tịch, không cần phải ra vẻ nịnh bợ ở đây đâu." Khuôn mặt của Tịch Tư Mông đỏ lên trong nháy mắt, không nghĩ rằng Cận Du Bạch lại không giữ cho cô ta chút thể diện nào. Ở trước mặt bao nhiêu người lại thẳng thắn nói cô ta như vậy. Cô ta tốt xấu gì cũng là con gái nhà họ Tịch. Mặc dù bây giờ nhà họ Tịch cũng sa sút rồi. Tịch Tư Mộng cười không mấy tự nhiên: "Thật không nghĩ rằng Giám Đốc Tiểu Cận lại không dễ đụng vào đến vậy, không nói đạo lí, không giữ thể diện cho tôi chút nào cả." Cận Du Bạch lạnh nhạt cười một tiếng: "Cô Tịch quá khen rồi. Từ trước đến giờ tôi không thích nói đạo lí với người khác, đối với cô lại càng cảm thấy không đáng." Tịch Tư Mộng cũng không nói được câu nào nữa. Giáo viên chủ nhiệm thấy tình hình không ổn lắm nên lập tức nói: "Chúng ta uống một chén mừng Tô Nhan Chi và Cận Du Bạch đến tham gia nhé." Cận Du Bạch nhìn Tô Nhan Chi cười, trên mặt xuất hiện biểu cảm dịu dàng, dường như không phải là người vừa mới nói chuyện với Tịch Tư Mông. "Ngồi ở đây nha." Cận Du Bạch dịu dàng kéo ghế cho Tô Nhan Chi, đợi cô ngồi xuống rồi mới tự mình ngồi bên cạnh. "Xem ra sự dịu dàng của Du Bạch thay đổi tùy người rồi, bình thường vẫn luôn đối xử với vợ mình dịu dàng đến thế." Cận Du Bạch cười, nhìn sang Tô Nhan Chi rồi nhẹ nhàng cầm tay cô nói: "Đương nhiên là phải chiều chuộng vợ rồi." Chủ đề chuyện phiếm của bọn họ đều liên quan đến việc Tô Nhan Chi và Cận Du Bạch công khai. Đơn giản là vì nhìn Tô Nhan Chi và Cận Du Bạch như thế thì cũng muốn leo lên mà cậy quyền cậy chức. Nhưng Cận Du Bạch lại cũng là người thù dai, những người trước đây đã từng làm vợ anh tổn thương thì nửa phần cơ hội anh cũng chẳng muốn cho, kể cả là có lợi với công ty đi chăng nữa. Anh thầm nói với lòng rằng vị trí đầu tiên sẽ luôn luôn là Tô Nhan Chi, sau đó mới đến công ty. Bữa tiệc này diễn ra không quá lâu, Cận Du Bạch đã nhìn thấu tâm tư của đám người này từ lâu rồi. Trước mặt họ, cương quyết từ chối Tịch Tư Mông rồi sau đó hùng hổ rời đi. Anh nói bản thân mình chính là người thù dai, chuyện Tịch Tư Mông đã làm với Tô Nhan Chi anh sẽ mãi mãi ghi nhớ và đương nhiên cũng sẽ khiến cho Tịch Tư Mông phải trả giá. Thật ra Tịch Tư Mông cũng không nghĩ đến điều này, trong lòng cô ta luôn nghĩ chuyện này đã qua lâu rồi, thậm chí cô ta cũng đã quên nó từ lâu rồi. Thế nhưng Cận Du Bạch lại khắc ghi trong lòng, anh sẽ luôn nhớ rõ, làm cho Tịch Tư Mông tự trách và cảm thấy bản thân hóa ra lại quá quắt như vậy. Cận Du Bạch dắt Tô Nhan Chi ra ngoài, hỏi cô:" Hôm nay chồng của em đẹp không ?" Tô Nhan Chi gật đầu: "Đẹp." "Có cảm thấy bản thân được trút giận không?" "Có." "Vậy thì tốt. Anh đưa em đi ăn, hình như em chưa ăn gì cả." "Vâng." "Thế đi ăn gì đây?" "Lẩu "  "Được rồi." Cận Du Bạch đưa Tô Nhan Chi đến quán lẩu lúc trước. Ông chủ nhìn thấy bọn họ thì rất vui mừng, trước đây chỉ biết họ là khách quen nhưng giờ thì cũng biết họ là nhân vật lớn rồi. Nhân vật lớn đến cửa hàng của mình dùng bữa, ông chủ cảm thấy khắp cơ thể  mình cũng đang tỏa sáng lấp lánh, vui đến nỗi không thể chịu được. Ăn lẩu thì rất vui nhưng bụng lại đang biểu thị sự kháng nghị. Vừa về đến nhà Tô Nhan Chi đã cảm thấy say sẩm buồn nôn nên lập tức chạy vào nhà vệ sinh. Cận Du Bạch lo lắng, không thể để Tô Nhan Chi gặp một chút bất trắc nào được. Ngay tối hôm đó, anh không quan tâm sự ngăn cản của Tô Nhan Chi mà vẫn cứ gọi bác sĩ riêng đến khám cho cô. Bác sĩ đang kiểm tra, còn Cận Du Bạch ở phòng khách đi đi lại lại, tự mình làm khó mình rồi lại tự trách. Muộn như thế rồi còn đưa cô đi ăn lẩu, lại còn là lẩu cay như thế, bụng cô làm sao mà chịu nổi chứ. Bác sĩ kiểm tra xong, nở một nụ cười không hợp hoàn cảnh này cho lắm. Bác sĩ nói với Cận Du Bạch rằng Tô Nhan Chi chỉ là đang mang thai thôi. Cận Du Bạch ngay lập tức vui mừng khôn xiết, trông giống như một đứa trẻ con. Một tí là khóc, một tí là cười. Bác sĩ nói nên cho Tô Nhan Chi ăn uống hợp lí, ăn đồ cay sẽ kích động đến đứa trẻ. Tô Nhan Chi cũng nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn hơn. Cận Du Bạch không ngừng kích động, bác sĩ còn chưa đi mà anh đã vội vàng chạy đến ôm chặt lấy Tô Nhan Chi không buông. Bác sĩ đi rồi thì anh lại vội vã báo tin tốt này cho Ôn Tinh Đàm, cho ông cụ Cận và cho cả mẹ Tô… Tô Nhan Chi nhìn dáng vẻ này của Cận Du Bạch thì cảm thấy buồn cười vô cùng, dáng vẻ của Cận Du Bạch ở trước mặt cô trông y hệt một đứa trẻ. Rõ ràng bản thân vẫn chỉ là trẻ con, vậy mà đã phải làm bố. Thật ra, người đàn ông khi ở trước mặt người con gái mà mình yêu mới như một đứa trẻ chưa lớn, Cận Du Bạch cũng vậy, chỉ làm nũng với mỗi Tô Nhan Chi mà thôi. Bạn bè thân thiết và người nhà đều rất vui mừng, mẹ Tô nghe xong đã muốn đến ngay trong đêm, Tô Nhan Chi phải ngăn lại bởi vì ban đêm thật sự không an toàn. Ôn Tinh Đàm và Lục Thư Thiển ngay đêm đó cũng muốn đến nhà Tô Nhan Chi,  ngay cả ông cụ Cận cũng như thế. Khoa trương đến không thể chịu được, tối đó ngay lập tức gửi xe đến đón Tô Nhan Chi về biệt thự. Cận Du Bạch nói muộn quá rồi nên đừng dày vò Tô Nhan Chi nữa thì ông cụ Cận mới thôi. Kết quả là sáng sớm ngày hôm sau xe đã đến đón Tô Nhan Chi. Bác sĩ  nói không cần phải làm quá như thế nhưng ông cụ Cận vẫn cứ không nghe. Cả ngày chỉ để Tô Nhan Chi nằm trên giường, chuyện gì cũng không cho cô làm, đến cả việc ăn cơm cũng hận không thể để Cận Du Bạch đút cho cô ăn. Cận Du Bạch rất sẵn lòng, chiều chuộng Tô Nhan Chi như một cô công chúa nhỏ. Tô Nhan Chi cả ngày ngoài ăn ra thì chỉ có ngủ. "Bà xã, súp gà đến rồi đây. Ông nội tự mình làm đấy. " Cận Du Bạch bê một bát súp gà đến. Tô Nhan Chi nhìn rồi bĩu môi nói: "Ông xã à, em thật sự không muốn ăn đâu. Anh nhìn xem, dạo này em béo như thế này, béo thì sẽ xấu mất." Cận Du Bạch lắc đầu: "Nào có đâu, vợ mãi mãi là người đẹp nhất trong mắt anh, không cần quan tâm em thấp, béo hay gầy thế nào." Tô Nhan Chi cười cười, Cận Du Bạch đút từng miếng súp cho cô ăn.   Từ lúc Tô Nhan Chi có thai thì mọi việc trong công ty Cận Du Bạch đều giao lại cho Ôn Tinh Đàm. Còn anh thì phải  ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc Tô Nhan Chi và đứa trẻ. Thật ra ở trong nhà căn bản không cần Cận Du Bạch  phải tự tay chăm sóc. Cháu cưng của ông cụ Cận kiêng cái gì, ăn cái gì, tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa. Mẹ Tô cũng ở nhà chăm sóc cho Tô Nhan Chi. Còn có Lục Tinh Dữu và Lâm Thư Thiển cũng luôn luôn chạy đến nhà vì sợ Tô Nhan Chi buồn chán, cả ngày cùng cô tám chuyện nói dóc, dường như không để cô  được nhàn rỗi chút nào. Tô Nhan Chi lắc đầu, đứa trẻ này sau khi sinh ra hẳn là sẽ nhận được rất nhiều hạnh phúc, sẽ luôn có nhiều người như thế này ở cạnh con. Ngay cả trong nhà chẳng cần Cận Du Bạch nhưng anh vẫn ở lại. Anh nói anh không muốn bỏ qua bất kì giây phút nào trong cuộc sống của Tô Nhan Chi. Bây giờ là thời kì Tô Nhan Chi mang thai, anh tuyệt đối không thể để mất. Đợi đứa trẻ sinh ra, anh sẽ nói với con rằng mẹ đã mang thai vất vả thế nào, cha tốt và dịu dàng ra sao. Tối hôm đó, Cận Du Bạch rửa chân cho Tô Nhan Chi, đúng với hình tượng của một người đàn ông tốt. "Có chỗ nào không thoải mái không?" Cận Du Bạch nhìn Tô Nhan Chi hỏi. Tô Nhan Chi lắc đầu. Cận Du Bạch gật gật: "Vậy thì tốt rồi. Nếu con làm em khó chịu thì đợi sinh ra rồi anh giúp em dạy dỗ." Tô Nhan Chi không nhịn được mà cười lên, lẽ nào đây chính là tình yêu điển hình của người cha, đứa trẻ chỉ là ngoài ý muốn sao? Cận Du Bạch rửa chân cho Tô Nhan Chi xong sau đó lắng nghe tiếng đạp của thai nhi, cũng là muốn gần gũi với Nhan Chi. Ở cửa phòng bỗng vang lên tiếng của ông cụ Cận. "Khụ khụ khụ, đang làm cái gì đấy? Còn không mau đi ngủ đi." Cận Du Bạch quay đầu nhìn ông cụ Cận, anh thật sự rất bất lực. Từ lúc Tô Nhan Chi mang thai thì  ông nội không để hai người ở chung một phòng. Anh bảo anh sẽ dải nệm nằm dưới đất nhưng ông nội vẫn không đồng ý. Vậy nên Cận Du Bạch chỉ có thể vô cùng đáng thương mà đi sang phòng khác ngủ. Ngay cả muốn một lần gần gũi với Tô Nhan Chi cũng không được, cảm giác ông nội cả ngày cứ giám sát anh như thế. Không cho phép chắt của ông chịu bất cứ mối nguy nào. "Ông nội, con biết rồi." "Mai gặp, ngủ ngon nhé." Cận Du Bạch nhanh chóng gần gũi Tô Nhan Chi một chút sau đó vội vàng bước ra ngoài. Ông cụ Cận dùng cây ba-toong của mình đánh Cận Du Bạch một cái rồi nói: "Ông biết  cháu còn trẻ, có một thời gian ngắn thế này mà đã không nhịn được rồi." Tô Nhan Chi nghe tiếng bước chân xa dần của hai người, không nhịn được mà phải phì cười. Tô Nhan Chi thật sự được chăm sóc từng li từng tí. Cách thời gian sinh một tháng thì được chuyển đến bệnh viện. Cô có cảm giác như mọi người đã chuyển nhà đến hẳn bệnh viện vậy. Một tháng sau Tô Nhan Chi sinh em bé, mọi người ở bên ngoài  lo lắng đến nóng ruột. Cuối cùng khi nghe thấy tiếng đứa nhỏ  thì mọi người cũng có thể thở phào một hơi. Y tá bế em bé ra ngoài, nói: "Xin chúc mừng, mẹ tròn con vuông." "Bố đứa bé đâu? Có muốn nhìn con một chút không?" Không còn thấy bóng dáng Cận Du Bạch đâu cả, hóa ra là đã vội vã chạy đi xem Tô Nhan Chi rồi. "Bà xã, em vất vả rồi." Cận Du Bạch nhìn thấy dáng vẻ của Tô Nhan Chi, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng. Tô Nhan Chi nở nụ cười nói: "Chúng ta có con rồi." Khi cậu bé chưa được sinh ra, mọi người đều yêu thương chiều chuộng. Bây giờ sinh ra rồi, mọi người lại càng yêu cậu bé hơn. Sinh xong đã lâu, Tô Nhan Chi còn chưa được ôm con một chút nào thì hết người này đến người kia ôm. Ông cụ Cận trực tiếp đặt bút, đặt tên cho cậu bé là Cận Diên  'Diên đồng Nhan, đồng Ngôn Tô mụ mụ thuyết tiểu danh tựu khiến A Diên ba Tiểu gia hỏa khả thị vô dị vu tập vạn thiên sủng ái vô nhất a Hài tử mạn mạn đích trường đại liễu ' ' Diên cùng Nhan, cùng Ngôn
Mẹ Tô nói gọi tên là A Diên đi
Thằng bé được nhiều người yêu mến
Đứa trẻ sẽ chậm rãi trưởng thành '
Cận Du Bạch đổi tên công ty từ Cận Ngôn thành Cận Nhan. Tô Nhan Chi sau này mới biết, quán cà phê, phim trường, web viết văn của công ty, tất cả đều là kiến nghị của Cận Du Bạch. Bởi vì từ khi họ quen nhau thời học trung học, Tô Nhan Chi đã từng nói về hình mẫu lí tưởng của cô. Cận Du Bạch ghi nhớ tất cả và cũng thực hiện nó. Gia đình ba người của Cận Du Bạch đi dạo trong công viên thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một người bán kẹo bông gòn. Tô Nhan Chi nhìn một cái thôi Cận Du Bạch đã lập tức nhìn thấy tâm tư bé nhỏ của cô rồi. Cận Du Bạch nhỏ tiếng hỏi: "Muốn ăn kẹo bông sao?" Tô Nhan Chi gật đầu, rồi lại lắc đầu: "A Diên còn nhỏ quá, ăn kẹo bông không tốt cho răng đâu." Cận Du Bạch cười rồi hỏi Cận Diên: "Con trai, muốn ngồi xe thú nhún không?" Cận Diên không trả lời, Cận Du Bạch một tay ôm thằng bé rồi nói: "Được rồi, bố hiểu rồi." Sau đó đặt Cận Diên ngồi trên xe thú trong khi thằng bé chưa kịp hoàn hồn lại thì hai người bọn họ đã lẻn đi rồi. Bập bênh ngừng lại, Cận Diên ngúng nguổi cái mông chạy đi tìm bố mẹ. Kết quả lại phát hiện bố mẹ đang trốn mình để lặng lẽ đi ăn kẹo bông. Tiểu Cận Diên òa lên khóc. Thằng bé khóc trông rất đau lòng, cả người giãy nảy lên thế nhưng Cận Du Bạch và Tôn Nhan Chi lại chỉ cảm thấy rất là đáng yêu, còn tìm mọi cách để trêu thằng bé. Tiểu Cận Diên còn chưa nói sõi nhưng vợ chồng Tô Nhan Chi nhưng đều có thể hiểu được ý của thằng bé.
' Bố chỉ yêu mẹ còn mẹ chỉ yêu bố, không có ai yêu con cả' Cận Du Bạch và Tô Nhan Chi mỉm cười rồi hôn vào má của thằng bé, lúc này thằng bé với vui lên, cũng hôn lại một cái rồi nói với Tô Nhan Chi và Cận Du Bạch: "A Diên yêu bố mẹ." Câu chuyện của bọn họ cứ vậy tiếp diễn cùng thời gian. . 'Bật chế độ luyên thuyên của Tinh Tinh: Xin cảm ơn các tình yêu đã đi cùng Tinh Tinh, cảm ơn mọi người rất nhiều. Mình biết rằng điều này với mình chẳng hề dễ dàng gì, các bạn cũng thế. Thật ra mình cũng rất hiểu các giai đoạn của việc thích, vì vậy nên càng thích lại càng cảm ơn mọi người.  Nội dung của cuốn sách này từ đầu đến cuối không được tốt lắm, nhưng mà không sao cả. Nhờ có các cậu mà mình đã bỏ được suy nghĩ đó. Cảm ơn mọi người đã ở bên cạnh mình, thật sự cảm ơn tất cả các cậu đã lặng lẽ ủng hộ cho mình. *bắn tim*

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play