Lời tựa:
Gần đây tôi đã
xem một bộ phim điện ảnh <
[Note: “We look like love” là một bộ phim điện ảnh Đài
Loan về tình cảm thanh xuân với hai nhân vật chính là Hứa Nhất và Cao Hiểu Nam.
Thời trẻ của Hứa Nhất và Cao Hiểu Nam vì hiểu lầm mà phải tiếc nuối, sau này
hai người gặp lại ở đại học, nhưng mang nhiều trói buộc vì nhiều năm xa cách.
Trong thời gian chung đụng Hứa Nhất và Cao Hiểu Nam dần hoá giải hiểu lầm năm
đó, từ oan gia trở thành bạn thân, từ học sinh cho đến nhân viên nơi công sở,
hai người làm bạn cùng nhau, bên nhau trưởng thành, không phải người yêu nhưng
hơn cả người yêu.] Ấn tượng sâu
sắc nhất trong tôi là: Sự không hoàn hảo là hình thức chân thật nhất của tình
yêu.
Chúng ta luôn
cảm thấy có gì đó luyến tiếc, nhưng nghĩ kỹ lại thì chỉ có chúng ta và Hứa Nhất
cảm thấy tiếc nuối, còn Cao Hiểu Nam thì cưới được người cô ấy yêu và sống rất
hạnh phúc.
Nếu chỉ có một
người có thể hạnh phúc thì tôi hy vọng rằng người đó sẽ là cậu.
—— Tinh Tinh
Sau khi gửi tin
nhắn, màn hình điện thoại của Cận Du Bạch sáng lên. Anh liếc nhìn nó rồi mỉm
cười cầm lấy điện thoại, trả lời tin nhắn và nhìn Tô Nhan Chi với ánh mắt kỳ
lạ.
Điện thoại của
Tô Nhan Chi vẫn không ngừng rung lên. Cô cau mày. Không phải chứ? Phản ứng của
Lâm Thư Thiển bọn họ còn lớn hơn mình luôn sao?
Tô Nhan Chi vừa
định cầm điện thoại lên xem thì ông cụ Cận bỗng nhiên nói: “Tiểu Bạch, cháu rất
ít khi về nhà chơi. Đã về rồi thì ngồi chơi với ông chứ đừng cứ nghịch điện
thoại mãi thế.”
Tô Nhan Chi
liếc nhìn Cận Du Bạch thì thấy anh đã ngoan ngoãn bỏ điện thoại xuống. Thấy
vậy, Tô Nhan Chi cũng mau chóng tắt điện thoại đi rồi ngồi ngay ngắn ở bàn ăn
bên cạnh.
“Đúng rồi, phải
vậy chứ. Hôm nay hai cháu có thể chơi với ông một lúc.” Ông cụ Cận nói.
“Ông nội, ông
yên tâm, sau này cháu và Cận Du Bạch sẽ về thăm ông thường xuyên.”
“Đúng là cháu
dâu tốt của ông.” Ông cụ Cận mỉm cười.
“Đúng rồi, Chi
Chi, mau ăn thử mấy món này đi. Đây đều là mấy món Tiểu Bạch thích ăn, cháu xem
thử có hợp khẩu vị không.”
“Vâng ạ, cảm ơn
ông nội.”
“Đừng khách
sáo. Sớm muộn gì cũng trở thành người một nhà mà, không cần phải khách sáo như
vậy đâu.” Ông cụ Cận nói.
Nhưng hình như
lời nói của ông còn có ý khác, giống như là đang ám chỉ gì đó.
Tô Nhan Chi và
Cận Du Bạch đều mỉm cười và không trả lời.
Ông cụ Cận hỏi
thẳng vào vấn đề: “Hai cháu định khi nào thì kết hôn?”
Cận Du Bạch đến
gần Tô Nhan Chi, nhỏ giọng hỏi: “Hai chúng ta đã già rồi sao? Sao cha mẹ lại
thúc giục chúng ta kết hôn vậy?”
Tô Nhan Chi cau
mày, nói: “Không đến nỗi vậy chứ?”
“Khụ khụ khụ…”
Ông cụ Cận hắng giọng nói: “Chi Chi xinh đẹp như vậy, Tiểu Bạch, cháu phải mau
nắm bắt cơ hội đi.”
Tô Nhan Chi lập
tức xua tay, nói: “Không đâu ông nội, ông quá khen, Cận Du Bạch cũng rất tốt.”
“Nếu được thì
đừng có dây dưa mãi nữa mà hãy kết hôn sớm một chút đi, biết không? Ông còn chờ
ôm chắt trai đó.” Ông cụ Cận cười toe toét.
Tô Nhan Chi mím
môi không nói.
Cận Du Bạch
liếc nhìn Tô Nhan Chi rồi nói: “Ông nội, ông yên tâm đi, cháu dâu này của ông
không mất được đâu.”
Ông cụ Cận cười
nói: “Thế thì tốt.”
“Đến tủ đầu
giường lấy cái đó giúp tôi.” Ông cụ C� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.