Lời tựa:

Hai người cùng rơi vào bể tình nhưng chỉ có một người cảm nhận được. Tình yêu đó lại càng không phải là sự tình cờ, tình cảm đến từ hai phía khiến con tim ta rung động, còn có tâm tình thích người ta đã ấp ủ từ lâu. Năm 16 tuổi, anh và em gặp nhau vào mùa hoa anh đào nở rộ. Mùa đó trong lành lắm, có gió gặp nhau, có mưa và còn có em. 

–— Tiết Tử      

        

Mưa phùn bay lất phất ngoài cửa sổ, từng hạt mưa rơi xuống đập nhẹ vào thành cửa cùng mây đen hòa tấu thành một khúc nhạc nhỏ vui tươi, nghe ngọt ngào mà êm tai. 

Làn gió nhẹ nhàng thổi qua khung cửa sổ, làm lay động những tấm rèm màu xanh, đập nhẹ vào chiếc chuông gió trong phòng, tiếng chuông đing đing va vào nhau ngân lên một giai điệu du dương.  

Trên bàn đặt một chiếc đèn ngủ tinh dầu thơm màu cam. Ánh sáng màu trắng ấm áp chiếu sáng cả căn phòng, vừa lãng mạn lại vừa ấm áp.

Tô Nhan Chi mặc một chiếc váy màu trắng ngồi trước bàn máy tính, mái tóc bồng bềnh tự nhiên xõa hai bên vai,  hai chiếc kẹp tóc dâu tây màu hồng dùng để kẹp phần tóc rối còn thừa hai bên tai lại.

Những ngọn tóc nhẹ nhàng phất phơ trước gió, mười đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng gõ bàn phím, âm thanh từ bàn phím phát ra khiến người ta có cảm giác thích thú, những hàng chữ khích lệ nhanh chóng xếp thành một hàng dài, ngoan ngoãn hiện lên trên màn hình máy tính ngay lập tức. 

Tô Nhan Chi tay chậm rãi gõ dòng chữ “ Mặt nước gợn sóng, hơi say trong ánh mặt trời. Em muốn trao cho anh, cả hành tinh của em”. trên màn hình máy tính.

Đôi bàn tay trắng thon thả không có một chút tạp chất, móng tay sáng bóng mềm mại của cô chậm rãi di chuyển con trỏ chuột cho đến khi dừng ở chỗ đăng chương thì mới bấm nút đăng. 

Khi Tô Nhan Chi quay trở lại trang chủ của tác giả, cửa sổ chat đã hiện lên phần tin nhắn 99+, cô nhấp vào trang chủ để xem qua các tin nhắn.

[ Cận Ngôn yêu Chi Chi nhất: Đại Chi Chi lại phát hành một cuốn sách mới, mau tới giành thôi~]

[Phục tùng Đoàn Gia Hứa: Đại Chi Chi, tôi đến đâyyyy]

[Đại bảo bối của Nhàn Vân Dã Chi: Chi Chi hãy đón nhận tôi]

[Crush giống như một cơn gió: Phát hiện ra cuốn sách mới của Chi Chi]

Tô Nhan Chi chọn ngẫu nhiên một vài tin nhắn để trả lời, rồi tắt máy tính. Cô uể oải vươn vai,  bước chân thong thả đi đến bên cửa sổ rồi nhanh chóng dùng tay vén bức màn ra. 

Trên con phố lạnh lẽo này thi thoảng sẽ có người cầm ô đi ngang qua, không thì chỉ là dòng xe cộ đi qua đi lại. Một làn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi đất và mùi hoa nhài đầu phố, chậm chậm phả vào mũi cô.

‘Đing Đong’

Tiếng chuông cửa vang lên, Tô Nhan Chi nhíu mày, chậm rãi đi về phía cửa, cô giơ tay ra bật đèn trên tường ở trước cửa. Căn phòng to lớn bỗng  trở nên sáng sủa, sạch sẽ và ngăn nắp hơn rất nhiều. 

Tô Nhan Chi mở cửa, ngoài cửa là một người đàn ông trông rất sáng sủa và sạch sẽ, anh ta mặc một chiếc sơ mi trắng, do mưa nên mái tóc trên trán của anh nhìn có vẻ hơi rối,  nhưng anh vẫn toát lên khí chất tràn đầy cảm giác trẻ trung.

Tô Nhan Chi  nhìn anh ta từ trên xuống, người đàn ông này có gương mặt trắng nõn, sống mũi cao, đôi môi mỏng, còn có một đôi mắt hoa đào quyến rũ.  Chỉ cần một đôi mắt thôi cũng đủ để đốn tim hàng ngàn thiếu nữ rồi.

‘Đây là một ứng cử viên sáng giá, anh ta có thể làm nam chính trong cuốn sách mới của mình. Tô Nhan Chi nghĩ trong lòng, đang lo không tìm được người như này, không ngờ lại tự dâng đến tận cửa’.

“Xin hỏi, cô là  bảo bối nhỏ của ngài Trục Tử đúng không?” Người đàn ông chậm rãi phun ra một câu, lộ ra một nụ cười nhếch mép vừa chuyên nghiệp lại có chút giả tạo, nhưng khóe miệng lại cong lên vừa phải, đẹp đến lạ thường. Giọng nói hòa theo gió truyền vào tai Tô Nhan Chi, cô khẽ mỉm cười,  giọng nói cũng thật là dễ nghe.

“Xin hỏi, cô là bảo bối nhỏ của ngài Trục Tử đúng không?” Người đàn ông hỏi lại lần nữa, giọng điệu có vẻ như không được kiên nhẫn, sợ rằng giây tiếp theo có thể sẽ chọc giận Tô Nhan Chi.

“Xin lỗi, có lẽ là tôi nhìn nhầm rồi.”

Tô Nhan Chi khựng lại, lịch sự mỉm cười, người đàn ông hơi nhíu mày, liếc nhìn đơn hàng trên điện thoại, lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể” < Kh>

Điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên, Tô Nhan Chi chỉ vào bản làm việc, mấp môi áy náy nói: “Xin lỗi, tôi xin phép nghe điện thoại trước”. Tô Nhan Chi nhanh chóng đi qua, cầm điện thoại lên, trên màn hình hiển thị “Tinh Dữu ngoan ngoãn” gọi tới, Tô Nhan Chi lập tức vuốt màn hình trả lời cuộc gọi.

“Bảo bối, hôm nay em đã ăn một bát cơm chó của anh và A Dã, để em chịu thiệt thòi rồi, anh đặc biệt gọi đồ ăn đến để an ủi tâm hồn của em đó”. Tô Nhan Chi hay viết tiểu thuyết nên có thói quen mở loa ngoài, khắp cả căn phòng vang lên giọng nói của Lục Tinh Dữu.

 Tô Nhan Chi bối rối, lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông ở ngoài cửa, nhanh chóng tắt loa ngoài đi. Tô Nhan Chi nhẹ  nhàng hỏi:

“Cái đồ ăn đặt bên ngoài kia tên kiểu gì thế, có phải là  bảo bối nhỏ của  ngài Trục Tử không?”

Lục Tinh Dữu ở đầu bên kia điện thoại cười lớn, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng nói của Giang Thần Dã: “Đúng rồi, gửi cho cậu một bữa ăn tình nhân đấy.” 

Tô Nhan Chi đi lại quanh phòng, lặng lẽ liếc mắt nhìn người đàn ông ngoài cửa: ‘anh ta trên người mặc sơ mi trắng, không giống một người giao đồ ăn chút nào, hơn nữa trên tay cũng không có cầm đồ ăn bên ngoài, không lẽ ý của Lục Tinh Dữu gọi đồ ăn bên ngoài mang đến là ý này sao? Không thể nào được? Từ khi nào mà xã hội phát triển tân tiến và cởi mở đến như vậy? Bạn trai mà cũng có thể đặt từ bên ngoài mang về ư ?'

“Cái này bao nhiêu tiền?” Tô Nhan Chi có chút xấu hổ, đưa điện thoại di động lại gần miệng, cẩn thận hỏi.

“Không đắt lắm, khoảng ba mươi  đến bốn mươi tệ á” Lục Tinh Dữu trả lời rất dứt khoát.

Một người đàn ông như vậy mà chỉ đáng giá ba mươi đến bốn mươi thôi ư?

Tô Nhan Chi nhíu mày, tỏ vẻ không thể hiểu được suy nghĩ của doanh nhân. 

“Em phải ngoan ngoãn uống hết đó.” Lục Tinh Dữu ở đầu dây bên kia vừa cười vừa dặn dò.

 Với bộ não siêu phàm và trí tưởng tượng không giới hạn của một tác giả tiểu thuyết lãng mạn như Tô Nhan Chi, mặt cô lập tức đỏ bừng lên một mảng lớn, từ từ kéo dài đến tận hai bên mang tai..

“Làm sao mà uống hết… uống hết được” Tô Nhan Chi ngượng ngùng hỏi.

“Cậu có muốn chơi nóng như này không? 

Cậu thích dùng ống hút hay uống trực tiếp đều được, mà cái này cậu còn phải hỏi mình sao?” Lục Tinh Dữu ở đầu bên kia điện thoại thản nhiên nói.

 Trong đầu dây điện thoại còn loáng thoáng truyền đến một ít âm thanh ngắt quãng từng đợt, nghe thấy Lục Tinh Dữu nói với Giang Thần Dã: “A Dã…… Anh nói xem Chi Chi chắc không phải là đang viết tiểu thuyết ngu ngốc gì đó chứ."

 “Thôi bỏ đi Tinh Dữu, hình như anh thấy không cần thiết lắm đâu.” Tô Nhan Chi lại nhìn trộm người đàn ông bên ngoài một lần nữa, vừa nhìn đã biết chắc chắn không dễ đụng vào. 

“Bây giờ cậu cần dùng nó, uống chút đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng tốt hơn” Lục Tinh Dữu vẫn khăng khăng nói. 

Ngọt ngào..

Tô Nhan Chi càng nói càng cảm thấy luyến tiếc.

Chơi cái gì đó thật ngọt ngào.

Không đùa chứ?

“Trà sữa BoBo và trà đào mật ong bốn mùa xuân đều là đồ uống yêu thích của cậu đúng không, mình cố ý kết hợp nó cho cậu đó, trông mình có giống một  bảo bối nhỏ rất biết quan tâm không?” 

Trong giọng nói của Lục Tinh Dữu tràn đầy cảm giác muốn được tán thưởng. 

Tô Nhan Chi thật muốn cho bản thân một cái tát, Lục Tinh Dữu rõ ràng đang nói về trà sữa, mà cô lại nghĩ lệch, mà lại lệch một cách thái quá. 

“Tiểu bảo bối yêu dấu à, đồ ăn ngoài đã mang đến rồi, anh cúp máy trước nhé. Yêu em.” Tô Nhan Chi chột dạ nhanh chóng tắt điện thoại. Cận Du Bạch bình thường cũng không phải là người có tính kiên nhẫn, anh đứng ở ngoài cửa cũng không tài nào kiên nhẫn được nữa, nếu không phải hôm nay trời mưa đặc biệt như thế này thì anh đã sớm phát cáu rồi. 

Tô Nhan Chi kéo vạt áo, xấu hổ lúng túng đi đến cửa, mỉm cười và nói với anh: “Thật xin lỗi, đồ ăn ngoài này là của tôi”.

 Cận Du Bạch cố gắng nở một nụ cười, anh không nói gì, có thể là bó tay với Tô Nhan Chi luôn rồi. Cận Du Bạch chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này cho nên đã nhanh chóng lấy hai ly trà sữa từ đằng sau rồi xoay người chuẩn bị rời đi. 

“Cái đó… Anh chờ một chút”. Tô Nhan Chi ở phía sau lưng hét lớn. 

Cận Du Bạch nhắm hai mắt lại, tay siết chặt thành nắm đấm. ‘Lãng phí nhiều thời gian của mình như vậy, mình cũng không muốn so đo tính toán làm gì. Gặp phải trời mưa như thế này đơn hàng bị ướt một chút cũng là chuyện bình thường, người phụ nữ này chắc không phải là sẽ đánh giá mình tệ chứ.

 Đây là đơn hàng cuối cùng trong ngày của mình, nếu mà nhận được đánh giá kém cho đơn hàng cuối cùng thì thật không đáng, lại còn có cái lão sếp ác độc kia nữa, ông ta nói  nếu tháng này  mình còn nhận một đánh giá tệ nữa thì sẽ bị sa thải ngay lập tức’.

 Cận Du Bạch càng nghĩ càng bực bội… 

Các ngón tay siết chặt lại dần trở nên trắng bệch, gân xanh trên cánh tay cũng theo đó mà nổi lên, tự nuôi sống bản thân mình sao lại khó đến vậy.

Tô Nhan Chi chạy tới chỗ của Cận Du Bạch nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi, làm mất nhiều thời gian của anh như vậy, ngoài trời vẫn còn đang mưa đó, anh cầm chiếc ô này đem theo đi”. 

Vừa nói, Tô Nhan Chi nhét ô vào tay Cận Du Bạch, xoay người đi vào trong nhà rồi đóng cửa lại. 

Đôi lông mày đang nhíu chặt lại của Cận Du Bạch cũng từ từ giãn ra, nắm đấm đang siết chặt cũng dần buông lỏng, khóe môi anh khẽ cong lên: ‘Bản thân mình vậy mà lại lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử (*).’

 (*) Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử : ý nói bụng dạ hẹp hòi suy đoán lòng tốt của người khác’

Cận Du Bạch  ngẩng đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt rồi sau đó cũng cầm cán ô đi xuống lầu. 

Anh một tay cầm ô, một tay lấy điện thoại từ trong túi quần ra: “Cái quỷ gì vậy?  không ngờ lại lén đăng một bài viết mới”.

Tô Nhan Chi là con át chủ bài của công ty văn hóa Cận Ngôn, cũng là một trong những tác giả tiểu thuyết ngôn tình nổi tiếng nhất trên mạng. Chỉ cần cô đăng một bài viết mới thì Douyin, Weibo, Kuaishou và các trang, ứng dụng nền tảng mạng xã hội lớn khác đều sẽ quảng cáo cho nó. Công ty văn hóa Cận Ngôn là nền tảng sáng tác lớn nhất, hơn nữa điều kiện ký hợp đồng của công ty cũng vô cùng tốt, lúc tác giả ký hợp đồng với công ty thì toàn bộ thông tin của tác giả sẽ được bảo mật, tên thật và diện mạo của tác giả chỉ có biên tập viên ký hợp đồng cùng mới được biết. 

Hơn nữa, Tô Nhan Chi là tác giả đầu tiên ký hợp đồng với công ty, cho nên chỉ có một mình Ông Cận mới biết tất cả tin tức về cô, thông tin danh tính của tác giả cũng chỉ có biên tập kiểm duyệt mới biết.

Yêu cầu ký hợp đồng của công ty văn hóa Cận Ngôn với tác giả rất cao, nhưng từ trước tới giờ chưa bao giờ hạn chế sự tự do của họ, bọn họ có thể tới công ty làm việc, cũng có thể ở nhà viết bản thảo hoặc là ở bất cứ đâu viết cũng được, miễn là giao bản thảo đúng thời hạn. 

Đối với sự kiện phát hành sách mới, ký tặng hay là gặp mặt các độc giả thì công ty  cũng không có yêu cầu bắt buộc, đều là tùy tác giả quyết định. Sở dĩ công ty không muốn tiết lộ danh tính của tác giả là vì họ sợ rằng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn và bạo lực dư luận sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới cuộc sống thường ngày của tác giả. 

Cận Du Bạch liếc qua loa một cái rồi đút điện thoại vào túi quần. Sau đó hướng về phía sau hét lên: “Ra đây đi.” 

Nói rồi, thản nhiên ném chiếc ô ra phía sau, Ôn Tinh Đàm từ trong góc ló đầu ra, khéo léo bắt lấy chiếc ô ném về phía mình. 

“Mấy người các cậu về nhà mà nghỉ ngơi  không tốt hơn sao? Trời mưa to gió lớn thế này, đi theo tôi không thấy mệt à?”.

 Cận Du Bạch bất lực thở dài, quay người nói với Ôn Tinh Đàm và Cận Giang Kha. 

Ôn Tinh Đàm quay đầu lại nói với Cận Giang Kha: “Hôm nay cậu về nhà nghỉ ngơi trước đi”. 

Cận Giang Kha gật đầu, sau đó lái xe rời đi. Ôn Tinh Đàm chậm rãi đi về phía trước mặt Cận Du Bạch, Cận Du Bạch lấy chìa khóa xe từ trong túi quần ra, nói: “Lên xe rồi nói”. 

Nói xong, cả hai mở cửa ngồi lên xe.

Ôn Tinh Đàm thành khẩn nhìn Cận Du Bạch nói: “Du Bạch à, Ông nội tuổi tác đã cao rồi anh cũng đừng cố chấp nữa, anh về nhà xin lỗi Ông nội đi,  rồi chăm sóc ông ấy thật tốt”.

Cận Du Bạch nhìn những người đang vội vã qua đường bên ngoài cửa sổ xe, mặt bình tĩnh nói: “Không phải chúng ta vẫn là anh em tốt sao, cậu không cần quan tâm tới tôi, tôi đã hứa với Ông là khi nào đạt được chút thành tựu mới về nhà, bây giờ mà về nhà thì xấu hổ chết mất? 

Hơn nữa, cậu cũng biết mà, mấy lão già bên ban giám đốc cứ suốt ngày nhìn tôi chằm chằm, chuyện bé thì xé ra to, tôi cũng không muốn suốt ngày phải đấu trí với bọn họ”. 

“Anh lập được thành tích như vậy từ khi nào vậy?  ban ngày anh làm nhân viên giao đồ ăn ngoài, ban đêm thì lại tới KTV nhậu nhẹt suốt đêm. Thậm chí anh còn lái chiếc Mercedes-Benz đi giao đồ ăn…..”.

Ôn Tinh Đàm thở dài, nhìn thế nào cũng không giống người làm nên chuyện lớn.

“ Ông nội đã đóng băng hết tài khoản của tôi, chiếc xe này là thứ duy nhất đáng tiền, phải tận dụng nó cho tốt chứ”.Cận Du Bạch nhướng mày, hiện ra một dáng vẻ cợt nhả.

“Đúng rồi, về cô ấy, cậu có thông tin gì hữu ích không?”. Cận Du Bạch bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, mặt hiện ra vẻ nghiêm túc hỏi.

“Em thật sự không hiểu anh luôn đấy, hàng ngày anh vào quán bar và KTV uống rượu. Gái đẹp thì không thiếu, tất cả bọn họ đều yêu kiều và quyến rũ như vậy, sao anh cứ phải bận tâm về một mình cô ấy cơ chứ?”. 

Cận Du Bạch lại tiếp tục hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn Ôn Tinh Đàm, cũng không nói lời nào. 

“Cũng bình thường thôi, trước giờ anh toàn cả thèm chóng chán, chỉ có duy nhất chuyện tìm kiếm cô ấy là duy trì suốt mấy năm”. 

Cận Du Bạch quay đầu nhìn Ôn Tinh Đàm, ra hiệu im lặng với cậu rồi nhẹ nhàng nói: “Giữ bí mật, chuyện này phải giữ bí mật”.

Ôn Tinh Đàm cười phá lên: “Không phải chứ Du Bạch, bây giờ anh còn kêu em giữ bí mật, không biết lúc trước là ai lợi dụng tài nguyên của công ty để công khai đi tìm người. Kết quả là khiến Ông nội tức giận, bây giờ có nhà mà không về được, ngày  nào cũng phải làm nhân viên giao đồ ăn”. 

Cận Du Bạch dùng tay sờ lên chóp mũi, không nói gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play