Lời tựa:

Cả đời này tôi đã bỏ lỡ rất nhiều người. Cũng như ở cái tuổi này, tôi sẽ không trở lại năm mười ba tuổi, giai đoạn được mọi người khen ngợi. Vì một người mà trở nên tốt hơn, vì bản thân mình để xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn. Cả hai lý do trên đều rất tốt nhưng tôi thích lý do đầu tiên hơn. Thanh xuân không có gì vướng mắc. Tôi vừa nỗ lực học tập cũng đồng thời quen người đó. Nhưng tôi chưa gặp được người tốt hơn, cũng không nỗ lực đi tìm kiếm. Vì vậy thanh xuân của tôi vẫn còn chút tiếc nuối. Tôi hy vọng những đứa trẻ nhà tôi sẽ gặp đúng người vào thời điểm thích hợp, vì người đó mà nỗ lực một lần. Không phụ thanh xuân, không phụ thời gian, cũng không phụ người đó.

—— Tinh Tinh

“Ừm. Hai đứa không cãi nhau, thật sự là không cãi nhau. Là mẹ hiểu lầm hai đứa.” Mẹ Tô vỗ nhẹ lên tay của Tô Nhan Chi, nhìn cả hai người và nở một nụ cười mãn nguyện.

Tô Nhan Chi nhìn Cận Du Bạch rồi  cô cũng mỉm cười.

“Chi Chi à, hôm nay em dậy trễ và cũng trễ giờ làm rồi, hay để anh xin phép Ôn Tinh Đàm cho em nghỉ nha.” Cận Du Bạch  chậm rãi nói. Tô Nhan Chi giờ mới nhớ ra còn phải làm việc này. Có thể là do vui quá nên cô đã quên mất chuyện này.

Xin nghỉ cũng tốt. Nếu mà xui gặp tiểu Cận tổng, mới nghĩ tới đó mà cô đã thấy lạnh cả người

 “Dạ.” Tô Nhan Chi gật gật đầu.

Sau khi ăn sáng xong, Tô Nhan Chi cùng Cận Du Bạch đi đến bệnh viện để lấy kết quả. Lúc đầu Tô Nhan Chi tính đi một mình, nhưng Cận Du Bạch lại đòi đi chung và cô cũng không từ chối anh được. 

Sau khi mẹ Tô nhìn bóng dáng hai người rời đi thì bà khẽ mỉm cười, thầm nói: “Hy vọng lần này hai đứa thật sự có thể ở bên nhau.”

 

Tô Nhan Chi ra khỏi nhà cùng Cận Du Bạch. Sau khi rời khỏi tầm mắt của Mẹ Tô, Cận Du Bạch đột nhiên dừng lại.

Tô Nhan Chi hơi cau mày: “Sao anh không đi nữa vậy?”

Cận du bạch mấp máy môi: “Anh có thể nắm tay em không?”

“Được” Lúc đầu Tô Nhan Chi có chút nghi ngờ nhưng ngay sau đó cô liền nở nụ cười, lẩm bẩm nói: “Người ta muốn nắm là người ta nắm à. Có ai giống như anh không, nắm tay thôi mà cũng đi hỏi em nữa.”

Cận Du Bạch gãi gãi mặt, nói: “Anh sợ làm em sợ.”

Tô Nhan Chi hơi mím môi và không nói nữa.

Cận Du Bạch đi tới, dùng bàn tay to của mình nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Tô Nhan Chi. Tô Nhan Chi liếc nhìn Cận Du Bạch một cái, sau đó nhoẻn miệng cười.

Đến giữa trưa thì Tô Nhan Chi và Cận Du Bạch đến bệnh viện. Bác sĩ Lý đã chờ họ ở phòng trực ban. 

“Chú Lý.” Cận Du Bạch lễ phép chào ông một tiếng, sau đó trịnh trọng giới thiệu với ông: “Đây là bạn gái của cháu.”

Từ lúc bọn họ tiến vào, ánh mắt của bác sĩ Lý vẫn luôn đánh giá con người của Tô Nhan Chi. Cô gái này khi lớn lên nhìn rất thanh tú, trông rất xứng đôi với Du Bạch.

Tô Nhan Chi nhìn Cận Du Bạch. Cô ngoan ngoãn gọi một tiếng chú Lý.

Bác sĩ Lý tập trung lại, gật gật đầu: “Trông hai đứa đẹp đôi lắm. Khi nào thì hai đứa tính kết hôn đây?”

“Dạ”

Tô Nhan Chi hơi cau mày. Mới như vậy mà đã quan tâm chuyện kết hôn của bọn họ rồi sao? Cận Du Bạch cười cười.

Bác sĩ Lý nhìn hai ngư�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play