Lời tựa:

Chúng ta thường khó nói lời thích với nhau. Sương mù trước kính xe như che lấp đi tình yêu của đôi ta. Tuy anh nói không sợ em đến muộn, nhưng em vẫn sợ mình đến không đúng lúc. Anh nói sẽ đợi em, dù bao lâu đi chăng nữa. Đến thì tốt, nhưng em không muốn trở thành kẻ có tội, không muốn cản trở anh đến bên một người con gái khác tốt hơn. Vì vậy, từ tận đáy lòng của mình, em mong anh được hạnh phúc.

– Tô Nhan Chi

Cận Du Bạch sửng sốt, hóa ra anh chính là gánh nặng. Cho dù không phải xa cách lâu ngày mới gặp lại thì anh cũng chỉ là gánh nặng của cô thôi.

Anh đứng sững sờ tại chỗ, im lặng nhìn cô đi xa.

Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt nhưng cũng không thể nào đánh thức nổi anh. Đối với anh, chỉ có Tô Nhan Chi mới là cơn mưa giữa mùa hạ khô cằn khiến tâm trạng anh tràn trề sức sống, không nỡ để bị ốm.

Tô Nhan Chi tránh ánh mắt của Cận Du Bạch, lặng lẽ rơi nước mắt. Cho dù cô rất thích Cận Du Bạch nhưng cô thật sự không thể nào chấp nhận được trong lòng anh còn hình ảnh của người khác, càng không thể để chính mình trở thành thế thân của người khác. 

Tô Nhan Chi ngồi xổm trong góc hành lang một thời gian rất lâu. Cô khóc đủ rồi, mệt rồi mới từ từ đứng dậy và cất bước vào trong nhà. Cô bước trên hành lang, đến cửa phòng của cô và Cận Du Bạch: “Chi Chi đã trở lại rồi à?” Mẹ Tô thò đầu ra khỏi trong phòng Cận Du Bạch.

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Tô Nhan Chi cố nở nụ cười hỏi.

“Cái gì mà ở đây? Hai đứa giờ đã ở cùng nhau rồi, ở nơi nào mà chẳng giống nhau cơ chứ?” Mẹ Tô chậm rãi tiến tới gần Tô Nhan Chi.

Tô Nhan Chi mím môi. Cô muốn kể rõ toàn bộ sự việc về Cận Du Bạch cho mẹ Tô nghe.

“Tiểu Bạch đâu rồi con?” Mẹ T�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play