Lời tựa:

Em bắt gặp bóng dáng quen thuộc trên một con phố nào đó, trong lòng xao xuyến, vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng. Sau này mới nhận ra rằng, thành phố không có anh, em không muốn gặp được ai cả. Bây giờ, anh không còn là một người bạn  xuân thời, anh là người em yêu. Em là người thận trọng, nhưng đôi khi lại hành động liều lĩnh. Khi gặp anh, em biết anh là người duy trên thế gian này, em muốn liều lĩnh ôm anh vào lòng và cẩn trọng bảo vệ anh. Đối với anh, không chỉ là tình cảm yêu thích đơn thuần nữa, đó là tình yêu kiên định.
– Tô Nhan Chi Cận Du Bạch mím môi nói: “Còn ông nội của cháu thì sao?” Bác sĩ Lý thở dài: “Đã lâu rồi cháu không về nhà, ông cụ không còn khỏe như trước, nếu rảnh nên về nhà thăm ông một chút.” “Được ạ, khi nào có thời gian cháu sẽ về.” Bác sĩ Lý đi tới, vỗ vỗ vai Cận Du Bạch nói: “Thế cũng được, ta còn có việc phải làm, vậy ta đi trước.” “Được ạ.” “Dì à, chúng ta cũng về thôi.” Cận Du Bạch nói. “Được!” Mẹ Tô nở một nụ cười, so với trước kia đã vui vẻ hơn rất nhiều. “Nhờ ông trời phù hộ, hy vọng không có chuyện gì.” Mẹ Tô chắp tay nói. “Dì yêu tâm đi, người tốt tự nhiên sẽ được phù hộ, gặp được thật nhiều may mắn.” Cận Du Bạch cười nói. “Cảm ơn con, Tiểu Bạch.” Mẹ Tô cười nói. “Dì, con đã nói rồi, đây đều là những việc con nên làm mà.” Cận Du Bạch đáp. Mẹ Tô nở nụ cười: “Được rồi, dì biết rồi.” “Tiểu Bạch, chúng ta lại làm chậm trễ công việc của con rồi.” Mẹ Tô áy náy nói. “Không sao đâu dì, không ảnh hưởng gì, hôm nay con không có ca sáng, đến chiều mới phải đi làm.” Cận Du Bạch nói tránh. “Vậy thì tốt rồi!” Mẹ Tô gật gật đầu. Cận Du Bạch đưa mẹ Tô về đến nhà, sau đó nhanh chóng đi xuống quán cà phê ở tầng dưới. “Giám đốc Tiểu Cận!” Ông chủ Khưu nhìn thấy Cận Du Bạch tới, liền tươi cười chào hỏi. “Ông chủ Khưu, ông thật sự không cần phải gọi tôi như vậy.” Cận Du Bạch thản nhiên nói. Ông chủ Khưu nhìn xung quanh một lượt, nói: “Tô tiểu thư không có ở đây, vì vậy không cần phá vỡ nguyên tắc.” Cận Du Bạch không nhịn được cười, xem ra họ khá thân thiết. “Được rồi, mau đi làm đu.” Cận Du Bạch nói. “Được thôi, tiểu Chu chuẩn bị cho giám đốc Tiểu Cận một tách cà phê.” Nói xong, ông chủ Khưu vội vã rời đi. Cận Du Bạch tìm một vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống, lấy máy tính ra và bắt đầu xử lý văn kiện của công ty. Cận Du Bạch thật sự là một người nóng nảy, không thể kiên trì việc gì quá lâu, những gì Ôn Tinh Đàm nói cũng không hẳn là sai. Ngồi còn chưa ấm ghế, anh đã cảm thấy công việc này thật nhàm chán. “三分鐘熱度的人”: nghĩa mặt chữ: “ người chỉ 3 phút đã nóng lòng”, ý chỉ những người vội vàng, hấp tấp, không kiên trì làm gì đó…

Cận Du Bạch tùy ý lấy điện thoại di động ra, khi anh vừa mở máy lên đã thấy tin nhắn của Tô Nhan Chi ở đầu thanh WeChat. Cận Du Bạch mỉm cười, rồi nhanh chóng trả lời: [Nếu cô muốn cảm ơn tôi, tối nay về hãy vào bếp chuẩn bị bữa tối nhé!] Điện thoại của Tô Nhan Chi rung lên, cô mở điện thoại, thấy tin nhắn của anh, trợn tròn  mắt: [Anh thật vô lương tâm.] [Ồ, trả lời tin nhắn nhanh vậy sao? Cô không sợ Giám đốc Tiểu Cận của cô sao?] Tô Nhan Chi nhanh chóng nhìn xung quanh, trả lời: [Văn phòng chúng tôi không quá thu hút, chúng tôi chưa từng gặp Giám đốc Tiểu Cận lần nào.] Cận Du Bạch liền mỉm cười vui vẻ: ‘Chờ sau này em sẽ biết có thật sự thu hút hay không.’ [Được rồi, làm việc của cô đi!] Cận Du Bạch trả lời. Tô Nhan Chi liếc nhìn điện thoại, đảo mắt rồi phớt lờ Cận Du Bạch. Cận Du Bạch buồn chán, thầm nghĩ  hôm qua cập nhật chương mới của tiểu thuyết nhưng chưa có thời gian đọc qua, liền mở nền tảng Viết của Cận Ngôn. [Đã cập nhật ba chương mới.] Cận Du Bạch cười càng ngày càng tươi, xem ra anh vẫn cần phải đến công ty thường xuyên vì hiệu suất cập nhật chương mới đã được cải thiện. Sau khi đọc xong chương mới với nụ cười trên môi, Cận Du Bạch thật sự muốn biết liệu khi Lộc Thanh Y và Giang Dư Diên xem phim cùng nhau, sự sẵn lòng của Lộc Thanh Y có phải là tiếng lòng của Tô Nhan Chi khi cùng anh xem phim hay không. Sau khi cập nhật chương, nhóm độc giả của Tô Nhan Chi chắc hẳn sẽ bùng nổ, nhưng gần đây, Cận Du Bạch khá bận rộn nên hiếm khi trò chuyện trong nhóm độc giả. Anh tùy ý mở ra xem, số lượng tin nhắn chưa đọc trong nhóm độc giả đã là 99+, Cận Du Bạch lướt mãi nhưng không tìm được đành bất lực bỏ cuộc. Anh chỉ nhìn thấy mấy tin nhắn mới nhất đều thảo luận xem Lộc Thanh Y và Giang Dư Diên đã ngắm sao đêm qua hay đêm nay Tìm hồi lâu cũng không ra ngọn nguồn của câu chuyện nực cười này. “Bạch cấm dục”: [Mọi người đang nói chuyện ngắm sao gì vậy?] Sau đó tràn ngập tin nhắn, nhưng không ai trả lời câu hỏi của anh, họ chỉ chăm chú hỏi anh gần đây có chuyện gì mà lâu không lên nhóm như vậy. Cận Du Bạch trả lời qua loa vài câu, rồi lặp lại câu hỏi vừa rồi. “Tư Diên yêu Chi Chi nhất” trả lời “Bạch cấm dục”: [Nhóm trưởng à, Chi Chi hôm qua nói rằng cô ấy sẽ chuẩn bị viết Lộc Thanh Y và Giang Dư Diên ngắm sao cùng nhau.] (Lỗi raw, danh từ để chỉ ID của nam chính dạng: “xx trưởng”, mình nghĩ là chỉ nhóm trưởng của nhóm độc giả này)

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play