Lời tựa:
Ở độ tuổi ngây
ngô, chúng ta vẫn còn rất mơ màng. Em không biết sở dĩ thanh xuân khó quên nhất
là do người ấy hay do sự việc ấy. Sau này em mới hiểu được, thanh xuân của em
thật sự không thể nào thiếu anh. Vì vậy em muốn giữ anh ở tuổi thanh xuân tươi
đẹp nhất. Đã nhiều năm trôi qua, em vẫn còn nhớ những câu chuyện tươi đẹp,
nhưng lại không còn nhớ người đã cùng em trải qua bao chuyện ấy là ai. Thật may
mắn là anh đã xuất hiện trong tương lai của em. Anh đã giúp em nhớ lại những
người trong thanh xuân ấy và cũng nhớ lại câu chuyện của tuổi xuân.
——Tô
Nhan Chi
Cận Du Bạch
biết rằng anh đã thích Tô Nhan Chi, nhưng anh không dám nói cho cô. Trong tim
anh có Tô Nhan Chi, nhưng dường như cũng không phải chỉ có một mình Tô Nhan
Chi.
Ôn Tinh Đàm thở
dài một hơi, nói: “Nếu có thể được sống lại và bắt đầu lại một lần nữa thì em
cũng không hy vọng anh sẽ rơi vào chấp niệm, đắm chìm trong hồi ức.”
Cận Du Bạch
nhếch khóe miệng, vỗ vỗ bả vai Ôn Tinh Đàm, nói: “Ừm, được.”
“Hai người đang
nói cái gì vậy? Tôi đói muốn chết rồi.” Tô Nhan Chi và Lâm Thư Thiển đột nhiên
đi đến trước mặt họ.
Cận Du Bạch và
Ôn Tinh Đàm liếc nhìn nhau, nói: “Hai chúng tôi đang thảo luận nên ăn cái gì?”
“Trai thẳng mấy
người không biết thì để bọn tôi chọn cho.” Tô Nhan Chi cười cười.
Cận Du Bạch chỉ
vào chính mình, sau đó lại chỉ vào Ôn Tinh Đàm, hỏi: “Đây là …. chúng ta đang
bị ghét bỏ sao?”
“Được rồi, hai
người mau ngồi đi, hai chúng tôi chọn đồ ăn, hai người muốn ăn gì cứ nói.” Tô
Nhan Chi nhìn Lâm Thư Thiển khẽ cười nói.
“À…… Tôi cũng
không kén ăn lắm. Hai người chứ tùy ý chọn.” Ôn Tinh Đàm suy nghĩ một chút rồi
thản nhiên nói.
“Đứa trẻ không
kén ăn là đứa trẻ ngoan.” Lâm Thư Thiển nói.
“Đúng.” Tô Nhan
Chi cũng gật đầu.
“Tôi cũng không
kén chọn.” Cận Du Bạch nhìn Tô Nhan Chi, lập tức bày bỏ ý kiến.
“Đều là những
đứa trẻ ngoan.” Tô Nhan Chi mỉm cười.
Ôn Tinh Đàm
nhìn thấy vẻ mặt đầy ý cười của Cận Du Bạch. Cận Du Bạch kéo Ôn Tinh Đàm và
nói: “Đi thôi.”
Ôn Tinh Đàm bị
Cận Du Bạch lôi kéo đi.
“Cậu cười cái
gì?” Cận Du Bạch liếc mắt nhìn Ôn Tinh Đàm một cái.
“Thật xin lỗi
a, anh nói anh không kén ăn, em thật sự không nhịn cười được.” Ôn Tinh Đàm cười
vô cùng vui vẻ.
“Câm miệng, tôi
là đứa trẻ ngoan nên không kén ăn.” Cận Du Bạch lạnh lùng nói.
“Vâng vâng
vâng, anh đúng là đứa trẻ ngoan không kén ăn.” Ôn Tinh Đàm vừa cười vừa nói.
Lâm Thư Thiển
và Tô Nhan Chi nhìn thấy dáng vẻ của hai người họ thì lắc đầu.
“Ăn gì bây giờ
đây?” Tô Nhan Chi hỏi.
Lâm Thư Thiển
nói: “Nếu hai người họ là những đứa trẻ ngoan không kén ăn thì chúng ta cứ chọn
món mình thích đi.”
Tô Nhan Chi gật
đầu: “Mình cũng thấy vậy.”
Tô Nhan Chi và
Lâm Thư Thiển chọn rất nhiều món mình thích.
Lẩu rất cay. Tô
Nhan Chi và Lâm Thư Thiển đều là người đặc biệt thích ăn cay nên hai cô ăn vô
cùng vui vẻ, còn Cận Du Bạch phải chịu đựng rất nhiều.
Sau khi ăn lẩu,
dạ dày của Cận Du Bạch như sắp biểu tình.
“Ah, đàn em, em
ăn ở đây sao?” Một giọng nói đột nhiên vang lên ở phía trên đầu.
Tô Nhan Chi
ngẩng đầu nhìn người trước mặt: “Đàn anh Lãm Dực, thật trùng hợp.”
“Đàn anh chỉ
biết mỗi đàn em Chi Chi của anh thôi sao?” Lâm Thư Thiển bĩu môi nói.
Cận Du Bạch và
Ôn Tinh Đàm lập tức ngẩng đầu lên.
“Thật sự là đàn
anh sao? Đúng là trùng hợp quá.” Cận Du Bạch bỗng nhiên đứng lên ôm vai Tô Nhan
Chi.
Từ Lãm Dực có
vẻ rất bình tĩnh nhưng Ôn Tinh Đàm và Lâm Thư Thiển có lẽ rất kinh ngạc.
Tô Nhan Chi
liếc nhìn lâm Thư Thiển một cái và mỉm cười.
Lâm Thư Thiển
hơi cau mày, như thể đang nói: Rốt cuộc đây là tình huống gì vậy?
Tô Nhan Chi thở
dài một hơi, dùng ánh mắt nói với Lâm Thư Thiển, sau đó mới chậm rãi giải
thích.
Từ Lãm Dực nhìn
tay Cận Du Bạch, sau đó nhếch khóe miệng cười: “Đúng là trùng hợp thật.”
“Không ngại ăn
cùng nhau chứ?” T ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.