Lời tựa:
Em không phải là thiên sứ. Em từng thấy nhân gian lưu luyến, lại lưu luyến cảnh sắc con người nhân gian, lưu luyến nhân gian có anh. Con đường phía trước chầm chậm lại rực rỡ, chuyện cũ khó khăn lại lăn tăn. Quá khứ, hiện tại, tương lai đều mang hồi ức xen lẫn vào trong tập vở úa vàng, quý trọng trước mắt, khát khao tương lai. Thời gian sẽ trôi qua, vẫn nói lâu ngày mới tỏ lòng người. Em hy vọng nhiều năm sau còn có thể thản nhiên mà nói: "Năm đó chỉ là sự yêu mến thuần túy." Về sau, em dùng bốn chữ "tuổi trẻ lông bông" để khái quát sự yêu mến ào ạt mạnh mẽ của em đối với anh. Em nghĩ có thể là không thích, cũng có thể là muốn quên đi mất.
——Tô Nhan Chi——
Lâm Thư Thiển
giận dỗi bỏ đi, Ôn Tinh Đàm cũng không đuổi theo cô ấy giải thích tiếp. Cận Du
Bạch không cho Tô Nhan Chi biết chuyện này, Ôn Tinh Đàm chỉ đành phải gạt Lâm
Thư Thiển.
Đây cũng là
chuyện không có cách nào khác mà.
Ôn Tinh Đàm thở
dài một hơi, mở cửa ngồi lên xe, nhìn về bóng lưng Lâm Thư Thiển. Ôn Tinh Đàm
không cần nghĩ cũng biết cô ấy tức giận đến mức nào.
Ôn Tinh Đàm chỉ
có thể liên tục trách Cận Du Bạch, vẫn không ngừng than thở, mình thật đúng là
anh em tốt, liều mình giúp bạn cũng không chối từ, Cận Du Bạch phải cảm tạ hắn
đàng hoàng mới được.
Ôn Tinh Đàm lái
xe chầm chậm đi theo sau Lâm Thư Thiển, mãi cho tới lúc Lâm Thư Thiển đến cửa
tiểu khu, Ôn Tinh Đàm mới bắt đầu chậm rãi đi về.
Kỳ thực, trong
lòng Lâm Thư Thiển cũng không trách Ôn Tinh Đàm. Dù sao lúc trước mình cũng đã
gạt Tô Nhan Chi là tác giả Cận Du Bạch ký hợp đồng.
Chẳng qua là cô
ấy cảm thấy Ôn Tinh Đàm có những lúc rất đáng yêu, chỉ muốn trêu chọc cậu cái
cho vui mà thôi.
Ôn Tinh Đàm về
đến nhà, cứ đang không ngừng xăm soi lỗi là do bản thân mình, vẫn còn đang nghĩ
làm sao chọc giỡn cho Lâm Thư Thiển vui lên.
Rút cuộc Tô
Nhan Chi và Cận Du Bạch ngược lại hay ghê. Hai người thoải mái ngồi ăn cháo.
"Tôi nói
nghe này, lần sau anh đừng cố quá, không ăn được cay thì đừng có mà ăn."
Tô Nhan Chi ghé môi ăn miếng cháo, liếc Cận Du Bạch nói.
Cận Du Bạch mím
môi: "Cô hiểu lầm rồi, tôi cảm thấy..... Thật ra mình ăn cay rất tốt
nha."
Cận Du Bạch
tỉnh bơ ba xạo tới mức mặt không đỏ, tim không lạc nhịp.
Tô Nhan Chi bất
đắc dĩ trợn mắt lên: "Đến mức này rồi mà còn cứng cổ."
Cận Du Bạch chậm
rãi cúi đầu xuống, nhỏ tiếng lầm bầm một câu: "Không phải cô thích ăn cay
à?"
Tô Nhan Chi lừ
lừ nhìn Cận Du Bạch một cái. Nói như thế, anh liều mạng ăn cay như vậy, chỉ là
bởi vì mình thích ăn cay sao?
Tô Nhan Chi hơi
cong môi lên không có nói chuyện, nàng thật là càng ngày càng không hiểu nổi
Cận Du Bạch, nhưng hình như từ trước tới giờ cũng chưa từng hiểu rõ.
"Này, ăn
nhiều cháo một chút." Tô Nhan Chi nhoẻn miệng cười.
Cận Du Bạch
cũng cười.
Cận Du Bạch ăn
xong mấy chén cháo mới về đi ngủ.
Nếu anh ấy đã
trở lại thì phải gánh vác trách nhiệm, ngày mai lại phải dậy sớm đi làm. Dậy
sớm thực sự là việc hành hạ anh ấy quá mức, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Cận Du Bạch đến
công ty từ rất sớm, tránh cho Ôn Tinh Đàm suốt ngày khuyên anh ấy dọn về biệt
thự ở, Anh ấy cũng không muốn nghe cô ấy lải nhải suốt cả ngày.
Cốc cốc cốc....
"Vào
đi." Cận Du Bạch lạnh lùng nói.
Là vì lập uy,
Cận Du Bạch ở trong công ty vẫn luôn xây dựng hình tượng lạnh lùng cao ngạo
không dễ chọc.
Kỳ Thì Minh rụt
rè e sợ đi vào. Có lẽ bởi vì do ngày thứ nhất Cận Du Bạch đã răn đe cho bọn họ
một lần, nên Kỳ Thì Minh lúc nào thấy anh ấy cũng sợ sệt.
"Có chuyện
gì?" Cận Du Bạch mở miệng hỏi khiến Kỳ Thì Minh sợ đến giật cả mình.
Cận Du Bạch
nhíu mày một cái, trong đầu nghĩ bộ mình có dữ như vậy hả?
"Giám....
Giám đốc Tiểu Cận, cái cô Hạ Chi Chi đó tới tìm anh ạ. Mấy ngày này anh không ở
đây, cô ấy tới công ty rất nhiều lần." Kỳ Thì Minh cúi đầu nói.
Anh không dám
ngẩng đầu nhìn Cận Du Bạch, hễ nhìn thấy Cận Du Bạch lại càng khẩn trương, nói
chuyện cũng lắp bắp cà lăm.
"Hạ Chi
Chi " Cận Du Bạch cau mày lại nói: "Không muốn gặp."
"Dạ....
Được." Kỳ Thì Minh nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.