Lời tựa:
Anh cho rằng trái tim và khối óc của mình là như nhau, những chuyện anh đã quyết định thì không thể thay đổi, nhưng kể từ khi gặp được em, anh bắt đầu nói ra những lời trái với ý của mình, những chuyện anh quyết định đều có thể vì em mà thay đổi. Em quan trọng đối với anh như là oxi, ý anh là nếu không có em, anh có thể sẽ chết. Quá khứ mà anh không thể quên đã trở thành nỗi ám ảnh của anh, khiến anh dần dần lạc lối trong đó. Thực ra, em và Chi Chi luôn là điều khó quyết định nhất trong lòng anh. May mà vẫn luôn là em, nếu không anh thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt.
— Cận Du Bạch
“Được rồi, cũng
không còn sớm nữa, mau ngủ đi, Tiểu Bạch, con có thể ngủ trong phòng của Chi
Chi. Ở nông thôn rất lạnh, Chi Chi có thể quan tâm con.”
Cận Du Bạch
nhìn Tô Nhan Chi, sau đó mỉm cười gật đầu.
Mẹ Tô liếc nhìn
hai người rồi đi vào phòng ngủ trước.
Tô Nhan Chi bĩu
môi nói: “Để tôi lấy cho anh cái chăn khác.”
Nói xong, cô
chạy đến phòng mẹ Tô, đột nhiên một cái đầu xuất hiện: “Anh vào trước đi.”
“Ừ.” Cận Du
Bạch gật đầu.
Anh đi đến cửa
phòng Tô Nhan Chi, nhẹ nhàng mở cửa ra. Tuy rằng anh ở đây cũng hai ba ngày
rồi, thế nhưng anh chưa bao giờ đến phòng của Tô Nhan Chi.
Phòng Tô Nhan
Chi rất ngăn nắp sạch sẽ và trang nhã, trên tường treo đầy ảnh chụp, tất cả đều
là ảnh của cô và cha mẹ cô, còn có ảnh chụp với Lâm Thư Thiển, ngoài ra còn một
bức ảnh khác khiến Cận Du Bạch chú ý.
“Đừng xem ảnh
của tôi.” Tô Nhan Chi đột nhiên chạy tới, đem chăn đặt ở trên giường, đứng
trước mặt ngăn cản tầm mắt của Cận Du Bạch.
Cận Du Bạch
cười cười, nói: “Cô khi còn bé rất đáng yêu.”
Tô Nhan Chi bĩu
môi.
“Hồi cấp ba cô
học trường trung học Thiển Thanh à?”. Cận Du Bạch đột nhiên hỏi.
Tô Nhan Chi
sững sờ một lúc, gật đầu và nói rằng: “Ở đó một khoảng thời gian.”
Cận Du Bạch
tiếp tục hỏi: “Cô học cấp ba khi nào, bao lâu?”
Tô Nhan Chi
không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh cũng học trường trung học Thiển Thanh à?”
“Ừ, trường cấp
hai và cấp ba mà tôi học đều là Thiển Thanh.”
“Ồ.” Tô Nhan
Chi gật đầu.
“Vậy cô…”
“Tôi thật sự
không muốn nói về trường cấp ba.”
Tô Nhan Chi
ngắt lời Cận Du Bạch.
Cận Du Bạch nở
một nụ cười: “Được, tôi hiểu.”
Tô Nhan Chi
nói: “Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ.” Cận Du
Bạch gật đầu.
Tô Nhan Chi
chậm rãi bước ra khỏi phòng. Cận Du Bạch nhìn những bức ảnh trên tường của Tô
Nhan Chi, không hiểu vì sao khi biết Tô Nhan Chi là học sinh của trường trung
học Thiển Thanh, trong lòng Cận Du Bạch khá vui.
Có lẽ họ đã gặp
nhau ở trường trung học.
Cận Du Bạch nằm
trên giường của Tô Nhan Chi, cảm giác được bao quanh bởi mùi hương của cô, đó
là mùi của hạnh phúc.
Chẳng mấy chốc,
Cận Du Bạch đã ngủ thiếp đi.
“Chi Chi, mẹ
hiểu rõ cơ thể của mình, mẹ cảm thấy không cần thiết phải đi khám sức khỏe.” Mẹ
Tô vẫn đang thuyết phục Tô Nhan Chi.
“Mẹ, tại sao mẹ
lại không muốn đi khám sức khỏe như vậy?” Mẹ…” Tô Nhan Chi nhìn mẹ Tô.
Mẹ Tô bất đắc
dĩ thở dài nói: “Mẹ thật sự không sao, nếu Chi Chi lo lắng, vậy chúng ta đến
bệnh viện đi.”
Tô Nhan Chi nở
nụ cười, xem ra vẫn phải dùng phép khích tướng(*) mới có hiệu quả.
(*)phép khích tướng: dùng lời lẽ để khích người ta làm
việc Cận Du Bạch
biết Tô Nhan Chi sẽ đưa mẹ Tô đến bệnh viện để khám sức khỏe, vì vậy anh đã đi
theo từ sáng sớm.
“Sau khi kiểm
tra sức khỏe xong, hai đứa nên về trước đi.” Mẹ Tô nhìn hai người Tô Nhan Chi
và nói.
Tô Nhan Chi liếc
mắt nhìn Cận Du Bạch, sau đó gật đầu.
Mẹ Tô nhoẻn
miệng cười, Cận Du Bạch nói: “Đi thôi dì, chúng ta đến bệnh viện.”
Mẹ Tô đi theo
Tô Nhan Chi lên xe.
Rất nhanh đã
đến cửa bệnh viện, Tô Nhan Chi dẫn mẹ Tô vào bệnh viện.
Đăng ký… từng
bước một.
Khi bọn họ khám
tổng quát xong đã là mười hai giờ trưa, bác sĩ trong bệnh viện nói rằng phải ba
ngày sau mới có thể xem được báo cáo khám sức khỏe.
“Được rồi, kiểm
tra sức khỏe cũng đã làm xong, hai đứa đ� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.