Lời tựa:
Anh cho rằng trái tim và khối óc của mình là như nhau, những chuyện anh đã quyết định thì không thể thay đổi, nhưng kể từ khi gặp được em, anh bắt đầu nói ra những lời trái với ý của mình, những chuyện anh quyết định đều có thể vì em mà thay đổi. Em quan trọng đối với anh như là oxi, ý anh là nếu không có em, anh có thể sẽ chết. Quá khứ mà anh không thể quên đã trở thành nỗi ám ảnh của anh, khiến anh dần dần lạc lối trong đó. Thực ra, em và Chi Chi luôn là điều khó quyết định nhất trong lòng anh. May mà vẫn luôn là em, nếu không anh thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt.
— Cận Du Bạch
“Được rồi, cũng
không còn sớm nữa, mau ngủ đi, Tiểu Bạch, con có thể ngủ trong phòng của Chi
Chi. Ở nông thôn rất lạnh, Chi Chi có thể quan tâm con.”
Cận Du Bạch
nhìn Tô Nhan Chi, sau đó mỉm cười gật đầu.
Mẹ Tô liếc nhìn
hai người rồi đi vào phòng ngủ trước.
Tô Nhan Chi bĩu
môi nói: “Để tôi lấy cho anh cái chăn khác.”
Nói xong, cô
chạy đến phòng mẹ Tô, đột nhiên một cái đầu xuất hiện: “Anh vào trước đi.”
“Ừ.” Cận Du
Bạch gật đầu.
Anh đi đến cửa
phòng Tô Nhan Chi, nhẹ nhàng mở cửa ra. Tuy rằng anh ở đây cũng hai ba ngày
rồi, thế nhưng anh chưa bao giờ đến phòng của Tô Nhan Chi.
Phòng Tô Nhan
Chi rất ngăn nắp sạch sẽ và trang nhã, trên tường treo đầy ảnh chụp, tất cả đều
là ảnh của cô và cha mẹ cô, còn có ảnh chụp với Lâm Thư Thiển, ngoài ra còn một
bức ảnh khác khiến Cận Du Bạch chú ý.
“Đừng xem ảnh
của tôi.” Tô Nhan Chi đột nhiên chạy tới, đem chăn đặt ở trên giường, đứng
trước mặt ngăn cản tầm mắt của Cận Du Bạch.
Cận Du Bạch
cười cười, nói: “Cô khi còn bé rất đáng yêu.”
Tô Nhan Chi bĩu
môi.
“Hồi cấp ba cô
học trường trung học Thi� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.