Lời tựa:

Vào rừng sâu thì gặp nai, ra biển cả thì gặp cá và trong giấc mộng anh gặp em. Chia ly là điều mà anh không thể nào lường trước, còn gặp em là chuyện mà anh ngày đêm mong ngóng. Anh đã từng tưởng tượng ra nhiều viễn cảnh chúng ta gặp nhau, anh hẳn là sẽ không nhịn được mà chạy đến ôm em, hôn lên môi em và nói rằng những năm qua anh thực sự rất nhớ em. Nhưng rồi sau này anh phát hiện, hóa ra em chính là người vẫn luôn bên cạnh và cũng là người mình từng thích, sẽ không chỉ là một lần thích. Bởi vậy anh vẫn sẽ thích em, thích hết lần này đến lần khác. Tô Nhan Chi, Chi Chi của anh, anh nhớ em nhiều lắm!

—Cận Du Bạch

Tô Nhan Chi và Cận Du Bạch lập tức đứng thẳng như chột dạ, cả hai cùng nhìn về phía mẹ Tô.

“Mẹ, anh ấy chỉ đang giúp con rửa mặt..”_Tô Nhan Chi mím môi nói.

“Mẹ chỉ là đến để gọi hai đứa ra ăn cơm thôi.” Mẹ Tô nói xong thì cũng nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tô Nhan Chi liếc nhìn Cận Du Bạch rồi nói: “Hôm nay diễn có hơi quá rồi đấy, sau này làm sao mà giải thích rõ ràng được đây hả.”

“Nếu khó giải thích thì thôi đừng giải thích nữa.” Cận Du Bạch nhìn Tô Nhan Chi thản nhiên nói.

“Há?” Tô Nhan Chi kinh ngạc nhìn Cận Du Bạch.

Cận Du Bạch cười một cái rồi nói: “Không có gì, mau đi ăn cơm thôi.”

Nói xong liền co chân chạy trước.

Cho tới bây giờ anh vẫn chưa vượt qua được rào cản đối với Tô Nhan Chi, mặc dù anh đã biết trái tim của mình đã rung động trước Tô Nhan Chi từ lâu nhưng cuối cùng anh vẫn không dám đối mặt.

Tô Nhan Chi nhìn bóng lưng của Cận Du Bạch, cô bĩu môi rồi nói: “Hứ, không có gì thì thôi.”

Tô Nhan Chi quay trở lại vơi gương mặt sạch sẽ gọn gàng hơn. Cô thực sự khiến anh có chút ngạc nhiên, bởi vì cô lúc này trông giống như hoa khôi của trường.

Cô giờ đây chính là cô gái trong mộng của rất nhiều người.

Từ Lãm Dực sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên dáng vẻ của Tô Nhan Chi khi gặp cô lần đầu tiên. Cô khác với những người con gái khác, cô khiến đôi mắt anh đột nhiên sáng bừng lên.

Từ Lãm Dực nở một nụ cười rồi nói: “Có vẻ như lúc đó đàn em Chi Chi thật sự không muốn đi xem mắt lắm nhỉ?”

“Đàn anh Từ thật biết nói đùa, Nhan Chi và tôi đã là người yêu của nhau, sao cô ấy có thể nguyện ý đi xem mắt được chứ? Cô ấy đồng ý đi xem mắt chẳng qua cũng là để chọc tức tôi thôi. Thay mặt Nhan Chi xin lỗi anh nhé.”

Cận Du Bạch lên tiếng.

Tô Nhan Chi lập tức thở phào nhẹ nhõm, cũng may có Cận Du Bạch nói giúp, nếu không chuyện cô cố tình trang điểm xấu xí đi xem mắt mà lộ ra thì mẹ Tô chắc chắn sẽ tức chết mất.

Mẹ Tô rất lo lắng về chuyện kết hôn của Tô Nhan Chi. Trước giờ Tô Nhan Chi chưa bao giờ từ chối mẹ thứ gì cả, nhưng đối với chuyện xem mắt thì cô tuyệt đối không thể thỏa hiệp.

Cô chỉ còn một cách duy nhất đó là giả vờ đồng ý với mẹ trước rồi sau đó lại vận dụng trí thông minh của mình để phá hỏng buổi xem mắt.

Mẹ Tô nhìn Cận Du Bạch và Tô Nhan Chi rồi quay sang cười với Từ Lãm Dực, bà nói: “Tiểu Từ à, xin lỗi con, là do dì chưa tìm hiểu kĩ. Dì cứ nghĩ con bé này còn chưa yêu đương cơ. Kết quả bạn trai nó đã đến trước nhà rồi mà dì  còn không biết.”

Từ Lãm Dực nhìn Tô Lam Chi rồi nói: “Dì à, chuyện này…thực sự không có gì đâu ạ.”

Mẹ Tô mỉm cười.

“Dì à, món sườn xào chua ngọt này của dì ngon thật đấy, mùi vị vẫn y như ngày trước.” Từ Lãm Dực nói.

Cận Du Bạch bĩu môi, rõ ràng  anh có thể nhìn ra cái suy nghĩ nhỏ nhặt này của Từ Lãm Dực. Chẳng qua chỉ là muốn thể hiện cho anh thấy quan hệ của anh ấy và Tô Nhan Chi tốt như thế nào thôi.

Cận Du Bạch mở to mắt rồi nói: “Thật sao? Con cũng muốn ăn thử.”

Cận

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play